Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 66
Một ngày mới bắt đầu bằng tiếng dép lẹp xẹp của cư dân trong dãy trọ, tiếng cửa sắt mở ra rồi khép lại, lẫn trong mùi cà phê phảng phất từ gánh hàng đầu hẻm.
Đại dậy sớm như thường lệ, đi một vòng quanh dãy trọ kiểm tra cửa nẻo, ống nước, đèn hành lang. Có phòng vừa dọn đi để lại vết tường bong tróc, anh lặng lẽ xách thùng sơn nhỏ tự tay trét lại. Có phòng vòi nước bị rò, anh lấy dụng cụ ra siết lại từng đầu nối.
Ông Tám Tâm, chủ trọ, ghé ngang nhìn Đại lom khom lau sàn hành lang liền tặc lưỡi:
– “Tôi mà không gặp bà xã anh dưới quê, chắc còn tưởng anh là dân ở trọ thiệt đó. Lo dữ thần.”
– “Dạ, trọ mà như nhà mình thì ai cũng muốn ở lâu, chú à.” – Đại cười xởi lởi, tay vẫn không ngừng lau.
Minh thì ngồi trong phòng, trước laptop, cặp kính gọng mảnh khiến cậu trông chững chạc hẳn. Cậu làm việc online phần lớn thời gian, chỉ khi cần mới lên công ty họp hay ký giấy tờ. Rảnh tay thì Minh nấu bữa trưa, ghé đưa nước cho Đại hoặc dọn phòng chung.
Chiều xuống, nắng dịu dần. Đại tranh thủ nhận chở hàng cho người quen trong xóm, đôi khi lại nhận lắp bóng đèn, sửa kệ cho nhà bên kia hẻm. Dù việc không nhiều, nhưng gom lại cũng đủ để dư dả gửi về quê thêm cho vợ mua sữa, mua bỉm cho con nhỏ.
Tối đến, sau bữa cơm giản dị hai người cùng nấu, Đại ngồi dựa vào vách, bật điện thoại gọi video về quê. Màn hình sáng lên khuôn mặt vợ anh, mộc mạc, hiền lành, tay đang bế đứa con út ngáp ngủ.
– “Anh ăn cơm chưa đó?” – Cô hỏi.
– “Rồi, ăn với Minh. Em mệt hông?”
– “Cũng đỡ rồi. Thằng Ba với con Út mới cãi nhau vụ cái xe đồ chơi.”
– “Thằng Hai đâu rồi?”
– “Đi học thêm mới về. Nó nhắc anh hoài đó.”
Đại cười, gọi mấy đứa nhỏ lại gần. Màn hình nghiêng nghiêng, khuôn mặt từng đứa hiện ra, mắt sáng lên khi thấy ba.
– “Ba ơi, khi nào về nữa ba?”
– “Bữa nào rảnh là ba về liền. Có chú Minh ngồi kế bên nè.”
– “Dạ, con chào chú Minh!”
Minh chen vào khung hình, vẫy tay:
– “Chú có gửi bánh mè xửng cho tụi con đó nha.”
– “Dạaaa!” – Tiếng trẻ con reo lên, vang cả phòng.
Cuộc gọi kéo dài đến khuya. Khi kết thúc, căn phòng im ắng trở lại, chỉ còn tiếng quạt quay đều và tiếng thở nhè nhẹ. Đại đặt điện thoại xuống, xoay sang nhìn Minh đang xếp quần áo bên mép nệm.
– “Mai rảnh không?”
– “Sáng có họp online, chiều rảnh.”
– “Vậy đi chợ với anh, rồi về nấu nướng một bữa đàng hoàng. Tụi nhỏ dưới quê nhìn mình ăn cơm hoài cũng tội.”
Minh mỉm cười, gật nhẹ.
Cả hai nằm xuống, đèn ngủ tắt dần. Thành phố ngoài kia vẫn ồn, nhưng trong căn phòng nhỏ, họ đã chọn sống một cuộc đời bình dị – cùng nhau.
Sáng hôm sau, khi Minh xong buổi họp online, Đại đã đứng chờ sẵn dưới chân cầu thang với đôi dép lê và cái nón lưỡi trai bạc màu.
– “Xong chưa? Đi sớm cho đỡ nắng.”
– “Ừ, chờ chút em lấy cái giỏ.” – Minh đáp, lấy luôn cái túi vải thêu hoa lần trước Đại vợ gửi lên.
Chợ chỉ cách dãy trọ chưa đầy mười phút đi bộ. Đường đông người, gió nhẹ làm mùi thơm của bánh mì, rau thơm và cá chiên bay phảng phất.
Minh tay cầm danh sách ghi bằng nét chữ tròn trịa: “Thịt nạc, cá basa, rau muống, đậu rồng, trứng vịt lộn.”
– “Cái này bà vợ hai ghi hả?” – Đại chọc, môi cong cong.
– “Ai là vợ ai vậy trời?” – Minh liếc anh một cái, nhưng khóe miệng vẫn cong nhẹ.
Đến sạp cá, Đại xắn tay áo lựa từng con.
– “Cá này tươi nè, em kho tiêu giùm anh được không?”
– “Kho thì dễ. Quan trọng là ai rửa cá?”
– “Thì anh rửa, vợ nấu.”
Minh cười khúc khích, không cãi. Tay vẫn ghi thêm vào danh sách mấy món phụ. Lát sau, giỏ đầy ắp, họ quay về.
Về đến trọ, Minh xắn tay áo rửa rau, thái hành, còn Đại nhóm bếp ga, vo gạo, chuẩn bị nồi cơm. Căn bếp nhỏ nhưng ấm cúng, mùi hành phi dậy lên, tiếng cá kho sôi lục bục khiến không khí càng thêm thân mật.
– “Lâu rồi mới có người nấu ăn chung.” – Minh lẩm bẩm.
– “Thì mình là nhà mà.” – Đại đáp khẽ, tay chêm nước vào nồi canh chua.
Khi bữa cơm bày ra, chỉ có hai người, nhưng dọn đủ như dành cho sáu người: một nồi canh chua cá, đĩa rau muống luộc xanh mướt, trứng vịt lộn lăn muối tiêu, chén mắm ớt tự pha.
Họ ăn trong tiếng quạt quay đều đều và ánh nắng nghiêng nhẹ từ cửa sổ hắt vào. Không cần nhiều lời, chỉ cần gắp thức ăn cho nhau, hỏi nhau muốn thêm cơm hay không, cũng đủ đầy như một mái ấm thật sự.