Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 65
Ánh sáng buổi sáng sớm tràn ngập sân trước. Mẹ vợ Đại bận rộn gói ghém đồ ăn quê: mớ rau xanh, vài bó hành, mấy hũ mắm nhà làm, mớ trứng gà còn ấm tay… Vợ Đại thì đứng kế bên, đứa nhỏ trong tay, đứa lớn hơn quấn lấy váy mẹ. Mấy đứa nhỏ ríu rít chạy quanh sân, biết hôm nay ba sẽ đi, mặt đứa nào cũng xị xuống, mắt hoe đỏ.
Đại đội nón bảo hiểm, buộc lại dây giỏ phía sau xe. Minh đứng cạnh, tay xách cái túi nhỏ, mắt cứ nhìn lũ trẻ rồi liếc sang vợ Đại – như một người thân quen lâu năm trong nhà.
– “Con chào bà ngoại, con chào chị, tụi nhỏ ngoan nha… khi nào rảnh chú Minh về chơi nữa.” – Minh cúi người, giọng dịu dàng.
Bé thứ hai níu lấy tay Minh:
– “Chú Minh đừng đi, ở lại chơi nữa đi.”
Minh cúi xuống bế bé lên, thơm nhẹ lên má nó:
– “Chú còn phải đi làm với ba con, làm xong mới có bánh kẹo đem về chứ.”
Đại bước tới, ôm từng đứa con một. Mỗi đứa anh ôm chặt, xoa đầu, dặn dò ngoan ngoãn, nghe lời mẹ, học hành giỏi. Đứa lớn nhất – bé gái tám tuổi – sụt sùi ôm cổ ba, rồi vòng qua ôm lấy Minh:
– “Chú Minh cũng phải giữ sức khoẻ nha, về sớm với tụi con.”
Minh sững lại, rồi khẽ gật đầu, cười mà mắt cay.
Cả nhà tiễn hai người ra tận cổng. Mẹ vợ Đại dặn với:
– “Tụi con lên tới nơi nhớ gọi điện cho má nghe chưa!”
Xe máy lăn bánh trên con đường làng tráng nhựa còn lấm tấm sương mai. Phía sau lưng, tiếng mấy đứa nhỏ gọi theo: “Ba ơi! Chú Minh ơi!” vang lên giữa cánh đồng rộng.
Minh ngồi sau xe, vòng tay ôm lấy eo Đại, tựa đầu lên vai anh. Gió quê mát rượi lùa qua tóc, lòng cậu bỗng se sắt, khó tả.
– “Anh à, mình cố làm chăm chỉ rồi thỉnh thoảng lại về thăm tụi nhỏ, được không?”
Đại không quay lại, chỉ khẽ gật đầu, giọng trầm ấm:
– “Ừ, anh hứa. Tụi nó cũng thương em như người nhà rồi mà…”
Gió thổi qua, làm hai vạt áo bay phấp phới. Chuyến trở lại thành phố lần này, giữa bao lo toan cơm áo, họ mang theo nhiều hơn cả túi hành lý – là yêu thương, là trách nhiệm, là chút ấm áp quê nhà len lỏi giữa phố thị xô bồ.
Trở lại phòng trọ khi mặt trời đã ngả bóng, hơi nóng của buổi chiều vẫn còn phảng phất trong bốn bức tường im lặng. Cánh cửa đóng lại, tiếng ồn ào ngoài phố bị đẩy lui, chỉ còn lại hơi thở nhè nhẹ và tiếng dép lết mệt mỏi.
Cả hai thay nhau vào nhà tắm. Nước ấm trôi xuống lưng, rửa sạch bụi đường và mỏi mệt, để lại làn da thơm thơm mùi sữa tắm quen thuộc. Minh ra trước, lau khô tóc, rồi lặng lẽ lấy khăn lau cho Đại khi anh bước ra sau.
Đại không nói gì, chỉ khẽ “ừm” một tiếng rồi cởi trần, nằm bẹp xuống nệm, hai tay giang ra, thở phì phò. Tấm lưng rộng vạm vỡ phập phồng theo nhịp thở nặng nhọc, mồ hôi đã khô nhưng vẫn còn vết mỏi in rõ sau lưng áo.
Minh ngồi xuống mép nệm, nhìn tấm lưng ấy một hồi rồi khẽ đặt tay lên vai Đại.
– “Để em bóp cho, đi đường xa mỏi người lắm phải không?”
– “Ừ… nhức quá trời. Mà được em đấm bóp vậy, coi bộ sướng hơn cả đi nghỉ dưỡng.” – Đại khẽ nhếch môi cười, mắt vẫn nhắm.
Minh không đáp, chỉ mỉm cười. Những ngón tay bắt đầu nhấn vào vai anh, rồi dọc xuống sống lưng. Lực vừa phải, đều đều, nhưng đủ để từng khối cơ căng cứng như được thả lỏng.
– “Em quen lưng anh quá rồi đó.” – Minh khẽ nói, vừa miết tay xuống phần thắt lưng.
– “Quen rồi hả? Vậy thì đừng rời nha…”
Lưng Đại nóng lên dưới tay Minh. Mỗi động tác xoa bóp như có một luồng ấm lan ra khắp người. Minh cuối xuống, khẽ đặt môi mình lên bả vai rắn chắc ấy một cái nhẹ như gió lướt.
Đại không mở mắt, nhưng khẽ trở mình, vòng tay kéo Minh nằm xuống bên. Hơi thở hai người trộn vào nhau, da chạm da, mồ hôi nhè nhẹ, không còn gì ngăn cách.
Một buổi tối yên tĩnh, không tiếng trẻ con gọi, không tiếng còi xe dội về. Chỉ có nhịp thở hai người, tiếng giường khẽ động và ánh đèn ngủ vàng dịu, hắt lên trần nhà.