Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 62
Trời vừa hửng sáng, Đại đã xách cây chổi ra quét dọc hành lang dãy trọ. Mấy người còn lười chưa mở cửa, nghe tiếng chổi xạt xạt cũng biết “ông quản lý mới” đã bắt đầu ngày từ sớm.
– “Sáng sớm mà siêng quá cha nội!” – Bà Ba ở phòng số 2 thò đầu ra, cười.
– “Dọn cho sạch, người ta còn ra vô. Ổ chuột mà sạch chút thì sống đỡ mệt.” – Đại vừa nói vừa xắn tay áo, cánh tay rắn chắc lộ rõ đường gân và cơ bắp cuồn cuộn.
Ông Tám Tâm đứng từ xa nhìn, cười mãn nguyện. Từ ngày giao việc lại cho Đại, ông gần như chẳng phải lo gì. Tiền trọ thu đều đặn, dãy phòng yên ổn, không còn cảnh lộn xộn, gây gổ như trước. Hễ ai cần sửa bóng đèn, gãy vòi nước, rò rỉ gì đó, Đại đều tự tay làm. Cái gì không xử được, anh tự đi mua đồ về sửa, không kêu thợ, tiết kiệm cho cả chủ trọ lẫn người thuê.
Minh cũng dậy sớm, bưng ra cho Đại ly cà phê đá. Cậu mặc mỗi cái áo thun mỏng, quần đùi lưng thấp, mắt còn lim dim ngủ nhưng vẫn cười tươi:
– “Anh uống đi… em pha ngọt chút, cho dễ chịu…”
Đại đón ly, cười nhẹ, ánh mắt vẫn chưa rời cánh cửa phòng số 7 – nơi tối qua cả hai vừa trải qua một đêm nóng bỏng và đầy gắn bó. Dù đã sống như thế một thời gian, nhưng mỗi lần thấy Minh bước ra, nụ cười vẫn khiến anh thấy lòng ấm lại.
– “Lát anh lên lầu kiểm tra mấy đường ống. Bữa bà Thủy nói bồn nước bị nghẹt hoài.”
– “Để em phụ…”
– “Thôi, ở dưới nghỉ đi. Tối qua vầy mà còn sức đâu leo trèo…”
Minh đỏ mặt quay đi, nhưng môi cậu khẽ cong lên. Có khi không cần lời yêu đương, chỉ một câu đơn giản như vậy từ Đại cũng đủ khiến cậu cảm thấy mình được xem như một phần trong cuộc sống của anh.
Cả dãy trọ giờ đây xem Đại như người anh lớn. Mấy cậu công nhân mới chuyển về, thấy anh vác bao xi măng, vặn ống nước, thậm chí bồng cả con của bà Tám khi bà đi chợ, đều khâm phục. Mạnh mẽ nhưng điềm đạm, ít nói nhưng lúc nào cũng chịu làm. Lại thêm vóc dáng to lớn, nước da rám nắng và ánh mắt trầm ổn – Đại trở thành hình tượng vừa vững chãi vừa bí ẩn trong mắt không ít người.
Hôm ấy, một cậu thanh niên tên Phú – mới thuê phòng tầng trên – bị trật chân khi bê đồ. Đại liền bồng cậu từ cầu thang xuống dưới, đặt nhẹ nhàng lên ghế đá. Cử chỉ đó khiến Phú đỏ cả tai. Cậu ngồi thẫn thờ nhìn tấm lưng rắn chắc của Đại quay đi mà tim đập thình thịch.
Từ ban công, Minh nhìn thấy cảnh đó, khẽ siết chặt ly cà phê trong tay. Cậu không nói gì, nhưng ánh mắt thoáng qua một chút gì đó như… lo sợ.
Tối hôm đó, sau khi đã khóa cổng, kiểm tra các phòng đều ổn, Đại về lại căn phòng quen thuộc nơi Minh đang đợi.
– “Anh tắm chưa?” – Minh hỏi nhỏ.
– “Mới xong.” – Đại lau tóc, ngồi xuống mép giường. – “Mai phải đi mua thêm mấy cái bóng đèn…”
Minh tiến lại gần, cởi áo anh ra, rồi vòng tay ôm từ phía sau, dụi mặt vào lưng trần ấm nóng.
– “Anh Đại…”
– “Hửm?”
– “Người ta để ý anh nhiều lắm… nhưng em là người ngủ với anh mỗi đêm, đúng không?”
Đại quay lại, ánh mắt lặng lẽ nhưng sâu, tay anh nâng cằm Minh, nhìn thật lâu rồi mới nói khẽ:
– “Ừ. Ở đây chỉ có em.”
Và đêm ấy, họ lại hòa vào nhau – không phải vì nghĩa vụ, không vì kiếm sống, mà bởi sự gắn bó lớn dần trong những tháng ngày sống chung, vượt qua ranh giới của một mối quan hệ không tên.
Đêm ấy, sau khi đi một vòng quanh dãy trọ kiểm tra đèn hành lang và khóa cổng, Đại trở về phòng. Cửa khép hờ, trong phòng chỉ còn ánh đèn ngủ hắt ra một màu vàng dịu. Minh ngồi trên giường, co chân ôm gối, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đại thấy lạ, lại gần hỏi:
– “Gì vậy? Sao ngồi im re vậy nè?”
Minh không trả lời, chỉ khẽ nhún vai, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài. Đại hiểu ngay, chắc cậu lại ghen. Ban sáng, lúc anh cúi người sửa đường ống nước cho một phòng, bà vợ phòng đối diện cứ đứng nhìn lom lom. Có lẽ Minh thấy.
Anh ngồi xuống giường, xoa nhẹ lên vai cậu:
– “Ghen à?”
Minh quay sang, cười gượng:
– “Ai thèm ghen. Anh muốn ai thì kệ anh…”
– “Ờ, thì bà vợ cả dưới quê rồi, giờ tới bà vợ hai trên thành phố, chắc cũng tủi thân chứ gì.” – Đại nheo mắt chọc.
Minh đỏ mặt quay đi:
– “Anh lại chọc em…”
Đại bật cười, đẩy nhẹ cậu nằm xuống giường, tay vuốt nhẹ lên má:
– “Chọc vậy mà cũng ghen… Thôi nằm xuống đi, bà vợ hai muốn gì nè? Anh bù cho.”
Minh lườm khẽ, nhưng không giãy ra. Cậu ngoan ngoãn nằm xuống, vòng tay ôm lấy cổ Đại khi anh chồm người đè lên. Môi anh tìm đến môi cậu, hôn chậm rãi. Minh rên khẽ, chân cậu quấn lấy lưng anh, cọ sát đầy khao khát.
– “Thích vậy mà còn giận…” – Đại thì thầm – “Cho bà vợ hai thấy tối nay chồng thương cỡ nào.”
Chẳng cần đợi thêm, Đại kéo áo cậu lên, miệng liếm dọc sống ngực, rồi ngậm lấy núm vú đang căng cứng. Tiếng chóp chép vang khẽ giữa đêm. Minh rướn người theo từng động tác của anh, miệng bật ra tiếng rên ngắt quãng:
– “Ư… ưm… Đại…”
Quần bị tụt xuống đến gối, thân thể cậu dâng hết lên cho người đàn ông ấy. Đại cầm chắc cây hàng, rà nhẹ lên lỗ nhỏ đang nhấp nháy chờ đợi, rồi đẩy sâu vào bên trong, một cú dứt khoát khiến Minh thở hắt:
– “A… a a…”
– “Coi ai dám nhìn ông mày mà mày ghen…” – Đại vừa thúc sâu vừa cười khẽ – “Bà vợ hai ngoan, giữ anh cho kỹ vô…”
– Phạch… phạch… phạch…
Âm thanh nhịp đều vang khắp căn phòng nhỏ, cùng với tiếng rên rỉ mềm mỏng của Minh:
– “A… chậm thôi… em chịu không nổi…”
Đại cắm chặt cây hàng vào lỗ nhỏ đang co bóp của Minh, từng cú dập mạnh mẽ như muốn đóng ấn chủ quyền. Mồ hôi chảy ròng ròng trên sống lưng anh, còn cậu thì mắt mờ nhòe, chân tay run lên theo từng nhịp.
– Bạch bạch… bạch bạch…
Tiếng da thịt va vào nhau, tiếng rên, tiếng thở hổn hển đan nhau thành một bản hòa tấu đêm. Khi cao trào tới, Minh cong người rên lớn, môi mấp máy không thành tiếng. Đại cúi xuống hôn lên môi cậu, giữ im tất cả cảm xúc trong nụ hôn dài nghẹn ngào.
Sau khi rút ra, Đại ngồi tựa lưng vào tường, mồ hôi rịn trên ngực. Minh bò dậy, trườn qua, ôm lấy cây hàng vẫn còn nóng rẫy, tiếp tục phục vụ anh bằng miệng, đôi mắt lấp lánh vì yêu:
– “Bà vợ hai còn chưa xong đâu… chồng ráng thêm lần nữa nhé…”
Đại bật cười khàn, vuốt tóc cậu:
– “Rồi rồi, chiều bà… lần này anh không kìm nữa đâu đó…”