Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 6
Nắng giữa trưa hắt xuống sàn công trình như rải lửa. Cát, đá, xi măng, tiếng máy trộn rền rĩ không át được âm thanh khô khốc của búa đập gỗ, xẻ sắt. Trần Đại như một cỗ máy cơ bắp không biết mệt. Thân thể rắn chắc đẫm mồ hôi, áo thun ướt nhẹp bết chặt vào da thịt, làm nổi bật từng múi cơ gân guốc, từng đường gân cổ căng ra mỗi lần anh bê bao cát nặng gần trăm ký.
Mỗi nhịp bước của anh là một làn hơi nóng hừng hực. Đám nhân công trẻ liếc nhìn không chớp mắt. Một vài người đứng bóng mát lén rút khăn lau mồ hôi ở cổ rồi liếm môi. Có người không dám nhìn thẳng, nhưng ánh mắt cứ bám chặt lấy phần lưng to bè, mông săn chắc nhấp nhô theo từng nhịp gánh nặng.
Khi nghỉ trưa, Đại được gọi lên phòng ông Lữ. Vẫn là căn phòng nhỏ sau công trình, cánh cửa khép hờ như một lời mời kín đáo.
Vừa bước vào, ông Lữ đã khóa cửa lại.
– Hôm nay tôi có… một đề nghị mới, được không?
Đại khoanh tay, tựa lưng vào tường, mắt nheo lại vì mồ hôi rơi xuống khóe mi.
– Gì nữa?
Ông Lữ chậm rãi kéo chiếc ghế ra giữa phòng, rồi đặt lên bàn một xấp tiền dày hơn hôm qua. Một triệu rưỡi.
– Tôi muốn… ngồi lên người mày. Cởi hết. Mồ hôi của mày dính đầy tôi. Ngồi như cưỡi ngựa. Không cần làm mạnh… chỉ là… tôi muốn tự mình… chuyển động.
Đại nhìn chằm chằm ông ta. Một thoáng im lặng. Rồi anh cởi áo ra, chiếc áo thun sũng mồ hôi bị ném xuống sàn, để lộ thân hình trần vạm vỡ, từng múi cơ trơn láng dưới ánh đèn mờ. Hông anh chuyển động khi tụt quần xuống, cây hàng dài thẳng, ve vẩy nhẹ theo nhịp thở.
Ông Lữ rên khẽ, như bị hớp hồn.
– Ngồi đi.
Ông ta leo lên, hai chân run rẩy quỳ hai bên đùi Đại. Bàn tay ông ta đặt lên bờ ngực vạm vỡ, rồi di xuống bụng. Đầu cúi sát, miệng ngậm lấy đầu cây hàng ướt át, chóp chép trong vài phút để làm ướt “đường trượt” của chính mình.
– Tôi tự làm… tôi chỉ muốn… cảm giác bị mày giữ chặt.
Ông ta quay lưng lại, hạ thấp người, điều chỉnh đúng vị trí. Một tiếng “phạch” vang lên khi lỗ nhỏ đã nuốt được đầu cây hàng của Đại. Ông Lữ gồng lên, cắn răng, rụp một cú sâu hơn.
– Á… a… chặt quá… nhưng… đã…!
Đại giữ chặt hông ông ta, đỡ lấy từng cú ngồi xuống – chậm rãi, nhưng mỗi nhịp lại khiến cây hàng lún sâu, nóng rực bên trong.
– Mày… cứng… quá trời… trời ơi…
Mỗi cú đè xuống là một phạch, bạch, ọc ọc vang lên ướt át. Phòng nhỏ, hơi nóng, tiếng da thịt đập nhau không thể lẫn đi đâu được. Đại siết tay mạnh hơn khi ông ta bắt đầu mất nhịp. Mồ hôi nhỏ xuống lưng đối phương, trượt theo rãnh cột sống, khiến ông ta rùng mình vì khoái lạc.
– Thở… mạnh lên… cho tôi nghe… tiếng mày thở…
– Hự… ư… ưm… – Đại khẽ rên, môi hé nhẹ, âm thanh bị nén lại vì phải giữ yên, không để người dưới công trình nghe thấy.
Ông Lữ uốn cong lưng, hạ sâu, rồi bật ngửa ra sau, cây hàng lún hẳn vào sâu tận gốc. Ông ta ngửa cổ, rên vỡ:
– AAA… AAAA ĐẠI ƠI… CHO TÔI… CHO TÔI THÊM NỮA… ĐỪNG RÚT RA…!
Cơ thể run rẩy co giật, tiếng bạch bạch bạch mỗi lúc một dồn dập hơn.
Đến khi ông ta mềm nhũn, gục đầu lên vai Đại, toàn thân mồ hôi và bủn rủn, Đại mới từ từ nâng người ta ra khỏi cây hàng, lau khô, rồi mặc lại quần.
– Vẫn giá cũ, dù ông có xin nữa. Tôi làm vì tiền. Không hơn.
Ông Lữ nằm dài trên ghế, miệng vẫn hé ra như chưa kịp nuốt hết dư vị.
– Mày là… thằng đàn ông ngon nhất tôi từng thấy.
Đại im lặng rời khỏi phòng. Bước chân nặng, nhưng ánh mắt vẫn bình thản. Bên dưới, tiếng máy trộn lại vang lên. Một buổi chiều tiếp tục bắt đầu.