Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 58
Từ ngày đứa con thứ tư chào đời, cuộc sống của Đại chính thức bước sang một nhịp mới. Không còn những buổi tối lặng lẽ rời phòng trọ đi làm “thêm”, không còn những bữa ăn qua loa chỉ để đủ sức gánh gạch bưng xi, anh giờ đây là một người cha bốn con, là chồng, là quản lý của cả dãy trọ.
Ông Tám Tâm – chủ dãy trọ – vốn thương Đại lâu nay, thấy anh siêng năng, tốt bụng lại biết nhịn nhục, bèn tin tưởng giao luôn việc coi sóc cả khu trọ: ghi sổ thu tiền, sửa khóa cửa, đèn điện, nhắc nhở người mới chuyển tới không gây mất trật tự. Đại nhận lời, không phải vì sướng hay chức quyền, mà vì chỗ ở miễn phí, lại có thêm đồng lương đều đặn.
Nhưng đổi lại, là mỗi tuần hai chuyến xe máy vượt gần 60 cây số. Một nửa tuần ở quê – phụ chị Thảo chăm con thơ, sửa ống nước, hàn lại cái mái tôn rách. Nửa tuần còn lại quay về thành phố – lo dãy trọ, lo tụi nhỏ, lo… Minh.
Buổi chiều thứ Tư, con đường tỉnh lộ bụi mù. Đại cột chặt túi vải sau yên xe, bên trong là ít trái cây, mấy bịch cháo dinh dưỡng chị Thảo nhờ mua cho thằng út.
Chạy từ sáng, trời sập tối mới tới dãy trọ.
Tụi nhỏ thấy ba về là ào ra. Thằng Hai bám ống quần, con út chạy lon ton rồi té, được Minh bế lên vội. Đại xuống xe, mồ hôi ướt lưng áo, nhưng tim lại thấy nhẹ.
– “Ba về rồi nè tụi bây! Chú Minh có lo ăn uống đàng hoàng không?”
Minh cười, gật đầu:
– “Tụi nhỏ ngoan lắm. Em có nấu canh rau dền với trứng gà, cơm nóng sẵn rồi.”
Đại nhìn Minh, ánh mắt lặng đi. Nửa câu cảm ơn không nói ra, mà thành cái xoa đầu nhẹ. Minh vẫn hay cúi đầu mỗi khi anh làm vậy.
Đêm xuống, dãy trọ im ắng. Gió mát từ con hẻm len vào cửa sổ. Trong phòng quản lý mới được ông Tám lắp cho cái quạt máy riêng, Đại ngồi soạn sổ thu tiền trọ, kiểm tra đồng hồ nước.
Minh ngồi kế bên, không nói gì, chỉ đặt ly nước cam vào tay anh.
– “Ngày mai anh tính chạy sớm về quê nữa hả?”
– “Ừ… sáng sớm, cho kịp về đưa vợ đi chích ngừa, thằng nhỏ cũng hay ọ ẹ ban đêm…”
Minh gật đầu, ánh mắt như muốn giữ lại mà không dám nói.
– “Cực cho anh quá…”
– “Cực gì. Miễn lo được cho mấy đứa là được.”
Một khoảng im lặng. Rồi Minh hỏi khẽ:
– “Còn… tối nay?”
Đại quay sang. Câu hỏi nhẹ nhưng đọng lại như cục đá rơi xuống nước phẳng. Anh hiểu Minh đang hỏi gì.
Và lần này, anh không né tránh. Chỉ gật nhẹ.
– “Tối nay, là của em.”
Minh không nói gì, chỉ cụp mắt xuống. Có đôi khi, một lời hứa không cần thề nguyện cũng đã đủ để làm người ta yên lòng cả đêm.
Đêm đó, là đêm đầu tiên sau nhiều tuần Đại quay về mà không có bóng dáng khách lạ gõ cửa, không mùi lạ trên áo, không giấu giếm gì cả. Chỉ có anh, và Minh, trong căn phòng nhỏ có tiếng quạt kêu đều, tiếng thở ấm, và cái siết tay dịu dàng dưới lớp chăn mỏng.
Tối đó, sau khi dãy trọ chìm vào yên tĩnh, Minh mở cửa phòng quản lý – nơi giờ đây là chỗ ngủ của Đại – bước vào với tiếng thở nhè nhẹ. Đại đang ngồi tựa lưng trên giường, áo ba lỗ dính lấm tấm mồ hôi, đôi chân dài thả thõng xuống sàn. Anh nhìn Minh không nói gì, chỉ giơ một tay về phía cậu.
Minh bước lại gần. “Anh nhớ em.” Đại thì thầm, giọng khàn khàn.
Không cần lời đáp. Minh ngồi xuống giường, vùi mặt vào hõm cổ Đại. Cơ thể vạm vỡ ấy bao trùm lấy cậu, mùi mồ hôi, mùi da thịt quen thuộc khiến bụng dưới co rút lại.
Áo Minh bị cởi ra. Quần tuột khỏi hông. Đại nhẹ nhàng đẩy cậu nằm ngửa, ngắm nhìn thân thể nhỏ hơn dưới ánh đèn ngủ lờ mờ.
– “Bao nhiêu ngày anh phải nhịn… Tối nay, không ai tranh với em hết…” – Đại khẽ nói.
Minh chưa kịp đáp, đầu lưỡi của anh đã lướt qua cổ, ngực, bụng dưới, chóp chép liếm. Cậu bật lên tiếng rên “ưm… anh…”
Rồi cây hàng của Đại – to, nặng và dày đặc đường gân nổi bật – chạm vào lỗ nhỏ ươn ướt đã đón chờ. Anh đặt hai tay giữ lấy hông Minh, mắt nhìn sâu vào mắt cậu:
– “Ráng chịu anh… Lâu rồi nên anh khó kìm.”
“Phạch.”
Đầu khấc lùa vào bên trong, chậm nhưng mạnh. Minh nắm chặt ga giường, cắn môi dưới rên thành tiếng: – “Á… a… sâu quá…”
Đại gồng thân, tiếp tục dấn sâu, hết khấc rồi đến trụ. Cảm giác lỗ nhỏ ôm lấy, co thắt chặt khiến anh nghiến răng, thở phì phò.
Anh bắt đầu dập.
“Bạch! Bạch! Bạch!”
Âm thanh đập thịt vang lên không ngớt. Minh run lẩy bẩy, chân bị vắt qua vai Đại, cơ thể cong lên theo từng nhịp.
– “Ư… ưm… mạnh quá… Đại ơi…” – Cậu gọi tên anh trong tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
– “Anh phải lấy lại hết… bao nhiêu đêm bị người ta đè… giờ đến lượt anh đè em…”
Cây hàng đâm sâu từng nhịp, trượt trơn trong lỗ nhỏ nóng ran, dịch ướt rụng xuống đùi, bạch bạch bạch liên tục vang lên kèm tiếng thở dồn dập.
Đại đẩy cậu xoay người, nằm nghiêng rồi nằm sấp, mông Minh tròn mẩy bị nắm chặt. Mỗi cú thúc từ sau dồn lực, đâm trọn gốc.
– “A… a… ưm… nữa đi… đừng dừng…”
Minh khóc, mắt đỏ hoe. Nhưng không phải vì đau, mà vì sướng – vì được là người duy nhất đêm nay.
Đại rên “chết mất…” rồi gầm lên khẽ: – “Ra… anh ra rồi…”
Anh dập sâu thêm ba nhát mạnh: bạch – bạch – bạch! Rồi phun trào.
Tinh nóng phụt vào, tràn đầy lỗ nhỏ đang co rút, Minh bật khóc trong khi tay siết lấy bắp tay Đại. Ngực anh phập phồng, môi áp vào gáy cậu.
– “Ngủ đi… mai anh không đi đâu cả…”
– “Ừ… em biết… giờ anh là của em rồi…”
Cả hai thiếp đi trong mùi mồ hôi, tinh dịch, và cảm giác yên bình mà nhiều tuần rồi mới tìm lại được. Không còn ai chen vào giữa hai người đêm nay.