Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 57
Tiếng mưa đổ ào ào trên mái tôn bệnh viện huyện. Đồng hồ tường chỉ hơn 2 giờ sáng. Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, Đại đứng thẫn thờ ngoài phòng sinh, lưng áo thấm ướt, bàn tay siết lại, tim đập gấp gáp như lần đầu tiên làm cha.
Từ bên trong, tiếng rên khẽ của chị Thảo xen lẫn tiếng y tá giục giã. Mẹ vợ ngồi trên ghế nhựa bên cạnh, tay lần chuỗi tràng hạt, miệng lẩm nhẩm cầu bình an.
Đại nuốt nước bọt. Hơn mười năm sống với chị Thảo, đây là lần đầu anh được chứng kiến cảnh sinh nở tận mắt. Ba đứa trước, toàn bà ngoại đưa đi. Còn lần này, anh nhất định không rời chị nửa bước.
Bỗng cánh cửa bật mở. Một nữ hộ sinh ló đầu ra, cười tươi:
– “Anh ơi, bé trai! Khỏe mạnh, 3,6 ký. Mẹ tròn con vuông rồi!”
Đại sững người, tim như vỡ òa trong lồng ngực. Anh bước tới vài bước, miệng lắp bắp:
– “Thiệt… thiệt hả chị? Vợ em… khỏe hả chị?”
– “Khỏe! Anh vào lau người cho vợ đi.”
Cảnh tượng trước mắt khiến ngực Đại thắt lại.
Chị Thảo nằm mệt nhòai trên giường, mắt nhắm hờ, môi khô. Còn bên cạnh, một hình hài đỏ hỏn đang cựa quậy, tay nắm lại như đấm vào không khí. Đó là con trai anh. Đứa thứ tư của vợ chồng anh.
Đại ngồi xuống cạnh chị, lấy khăn ấm lau trán, vuốt nhẹ tóc vợ.
– “Cảm ơn em… thiệt nhiều…”
Chị Thảo mở mắt, nhìn anh mệt mỏi nhưng ánh lên tia hạnh phúc:
– “Anh… đặt tên cho con đi.”
Anh cười. Nụ cười rưng rưng mà lâu rồi không có.
– “Gọi là Đăng Minh đi. Chữ ‘Minh’ này… anh thấy sáng. Sáng như tương lai của nó…”
Chị Thảo không hỏi thêm, chỉ gật đầu, khẽ khàng nhắm mắt ngủ.
Trời hửng sáng. Mưa đã tạnh.
Đại ngồi ở hành lang bệnh viện, rút điện thoại, tay còn run. Anh bấm số Minh đầu tiên.
Tiếng reo bên kia bắt máy rất nhanh.
– “Alo? Anh gọi em đó hả?”
– “Ừ… Vợ anh sinh rồi. Con trai, nặng ba ký sáu. Mẹ tròn con vuông em ơi.”
Minh lặng vài giây rồi bật cười hạnh phúc:
– “Trời đất… chúc mừng anh! Anh giỏi quá! Bé tên gì chưa?”
– “Đăng Minh.”
– “Gì cơ?!”
– “Tên nó đó. Anh đặt theo tên em… cho sáng sủa, thông minh.”
Đầu dây bên kia im lặng. Mãi sau, Minh chỉ thốt nhẹ:
– “…Cám ơn anh.”
Đại tiếp tục gọi video về cho mấy đứa nhỏ.
– “Ba có em bé rồi nha. Em trai nha, tên Minh đó.”
Thằng Hai nhảy cẫng lên:
– “Con biết mà! Em tên Minh là giống chú Minh á!”
Cả ba đứa nhỏ cười toe toét. Minh đứng phía sau, không nói gì, chỉ lau nước mắt khẽ rơi.
Đêm đó, lần đầu tiên trong suốt thời gian làm “dịch vụ”, Đại không thấy tội lỗi, không thấy xấu hổ, không thấy mệt. Trong lòng anh, chỉ còn lại một cảm giác: hạnh phúc.
Và giữa muôn ngàn điều chưa nói ra, anh biết ơn Minh nhiều hơn bao giờ hết.