Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 56
Cái nắng giữa tháng Sáu rát mặt, gió đồng từ xa thổi về mang theo hơi nóng hầm hập, lẫn mùi rơm rạ hanh khô. Đại đeo balô lên vai, tay dắt thằng Út, vai kia đỡ hành lý. Hai đứa lớn lon ton chạy trước, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn ba rồi cười toe toét.
– “Đi nhanh lên ba! Ngoại chờ đó nha!”
Vợ anh sắp sinh. Tin ấy đến bất ngờ vào buổi chiều, khi chị Thảo gọi điện, giọng gấp gáp mà vẫn nhẹ như mọi khi:
– “Anh sắp có thêm đứa nữa rồi đó… về kịp nghen…”
Chị đang ở quê, nghỉ dưỡng thai tháng cuối bên bà ngoại. Từ lúc bụng vượt mặt, chị ít khi gọi, chỉ nhắn tin, hỏi Đại có ăn cơm chưa, mấy đứa nhỏ học thế nào, tiền điện còn không. Vậy mà lần này, giọng chị lại run nhẹ, mỏi mòn, chờ chồng.
Minh đứng ở đầu xe khách, mặt hơi nhăn, tay cầm túi trái cây với hộp cháo gà nóng.
– “Anh ăn cái này trên xe đi… đừng để bụng đói nha…”
Đại nhìn cậu, khẽ thở ra một cái dài. Cái nhìn sâu như muốn ghi nhớ gương mặt ấy vào mắt mình. Lần đầu tiên, sau ngần ấy đêm cuồng nhiệt, sau bao lần Minh cắn vào vai anh mà thở gấp, Đại lại cảm thấy… bịn rịn.
– “Anh về có mấy bữa thôi… sinh xong rồi lên lại, cám ơn vì em ở lại trông tụi nhỏ.”
Minh cười nhẹ, cúi xuống chỉnh lại cổ áo thằng út.
– “Em lo được mà… Em giống như… mẹ kế tụi nó rồi ha.”
Đại không đáp. Nhưng ánh mắt anh… dịu đi hẳn.
– “Ừ… mẹ kế thì đừng để con ba nó ốm nha. Ráng ăn, ráng ngủ. Khi nào xong việc dưới đó, anh chạy về liền.”
Minh gật. Nhưng khi xe lăn bánh, tay cậu vẫn còn bám nhẹ vào cửa kính, như không nỡ buông.
Về tới quê, Đại đưa vợ nhập viện cùng mẹ vợ. Chị Thảo yếu hơn mọi khi, nằm yên lặng trên giường chờ sinh, đôi mắt sâu hoắm vì mệt. Thấy Đại vào, chị nắm tay, siết chặt, không nói nhiều. Chỉ hỏi:
– “Anh giữ mấy đứa nhỏ có mệt không?”
– “Không đâu… Minh lo hết. Em cứ lo sinh cho tròn đi.”
Mẹ vợ nhìn anh, gật gù:
– “Thằng Minh đó tốt… nó thương mấy đứa nhỏ, nhìn tụi nhỏ mến nó là biết.”
Đại chỉ im lặng, ngồi bên giường vợ, tay vẫn cầm chiếc khăn ướt lau trán cho chị.
Ở lại thành phố, Minh lo cho tụi nhỏ như thể đó là máu mủ mình. Buổi sáng đánh thức, chuẩn bị sữa, đưa đi học hè; chiều đón về, tắm rửa, nấu ăn.
Cả ba đứa đều quấn lấy Minh. Thằng lớn hay hỏi:
– “Chú Minh… ba cháu mai về hả?”
– “Chắc vài bữa nữa thôi, ba về với em bé rồi về với tụi con.”
Tối đến, căn phòng vắng đi một người lớn, nhưng ấm áp theo cách khác.
Minh ngồi xếp đồ của mấy đứa nhỏ, trong lòng cậu là cảm giác lẫn lộn: nhớ Đại, lo cho vợ anh… và… cả nỗi buồn không tên khi thấy anh bước vào viện cùng chị Thảo.
Minh biết rõ, bản thân chưa bao giờ là “chính thất”, nhưng lòng thì vẫn muốn được thấy Đại quay về… nhìn mình, ôm mình như đêm hôm trước. Một đêm chỉ có cậu, không ai chen vào.