Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 55
Sáng sớm, trời trong veo, gió nhẹ hắt qua mấy chậu ớt xanh trước hiên dãy trọ. Đại dậy sớm, vươn vai một cái đã nghe lưng rắn kêu răng rắc. Minh vẫn còn nằm co, mặt úp vào gối, lưng để trần hằn vết siết của vòng tay đêm qua.
Đại lặng lẽ nhìn, có một cảm giác ấm nóng len trong lồng ngực – một thứ mà trước đây, anh không nghĩ mình có thể cảm thấy dành cho một người đàn ông.
Khi anh vừa bước ra sân, ông chủ trọ – ông Chín Tâm – gọi với lại:
“Ê Đại! Qua đây tao nói chuyện chút coi!”
Ông Chín là người chủ dãy trọ lâu năm, đã ngoài sáu mươi, bụng phệ, hay cười hề hề, nhưng nhìn người rất tinh. Hôm nay ông ngồi ở ghế đá đầu dãy, tay cầm ly cà phê đen, giọng sang sảng:
“Tao nghe mấy bữa nay mày giúp bà Năm sửa mái, bưng nước cho mấy cô phòng cuối, tối còn đi trực đèn… Mày cũng lo chuyện dãy trọ này y như chủ rồi đó.”
Đại cười xòa, gãi đầu:
“Dạ, mấy chuyện nhỏ thôi, có tay có chân thì giúp.”
Ông Chín hất mặt:
“Tao định thuê người quản lý dãy trọ. Trông phòng ốc, thu tiền điện nước, coi có ai gây rối thì nhắc nhở. Mày thấy sao?”
Đại ngớ người.
“Tôi hả? Tôi làm được không bác?”
“Thì mày làm chứ ai! Tao không cần người có bằng cấp, tao cần người biết lo, biết làm, dân ở đây cũng tin mày. Tao trả lương tháng cho mày. Còn phòng đang ở thì khỏi tính tiền, coi như phúc lợi.”
Tim Đại như đập mạnh hẳn lên. Anh đứng dậy cúi đầu thật sâu:
“Con cảm ơn bác! Con nhận!”
Trưa hôm đó, trời nóng hầm hập, Đại về phòng với hai hộp cơm mua sẵn, vừa bước vô đã gọi lớn:
“Minh ơi, dậy ăn cơm, có tin vui cho em nè!”
Minh lồm cồm ngồi dậy, tóc rối, mắt còn lờ đờ. Đại ngồi xuống, đưa hộp cơm cho cậu rồi kéo cậu lại, ôm bằng một tay, giọng hào hứng như đứa trẻ:
“Từ nay… anh làm quản lý dãy trọ mình rồi. Không phải đi bốc vác hay “làm thêm” nữa.”
Minh sững người vài giây rồi mắt sáng bừng:
“Thật không đó?”
“Thật. Ông Chín Tâm giao hết cho anh lo. Phòng mình khỏi trả tiền luôn. Có lương hẳn hoi.”
Minh bật cười, dụi đầu vào vai anh:
“Vậy là… từ nay em có thể yên tâm mỗi lần anh đi ra ngoài.”
“Ừ. Không phải ngồi chờ, không phải chịu đựng nữa. Tối nay… anh sẽ nằm bên em, ngủ nguyên một giấc, không ai khác.”
Minh siết tay Đại dưới bàn, khe khẽ:
“Em mừng cho anh.”
Ngoài sân, tiếng chim sẻ ríu rít, không khí như nhẹ đi mấy phần. Dưới bóng nắng đổ xiên, gã đàn ông từng vất vả vì tiền, vì vợ con, vì đêm tối mịt mùng… giờ đây đang bắt đầu một nhịp sống mới – có ánh sáng, có người ở bên, và có cả một chút bình yên trong lòng.
Căn phòng trọ nhỏ nằm cuối dãy yên tĩnh hơn mọi đêm. Đèn tắt. Quạt máy kêu rì rì, thổi nhè nhẹ vào hai thân người đang nằm sát bên nhau.
Minh nằm gối đầu lên bắp tay Đại, ngực phập phồng, tim đập dồn dập vì thứ cảm xúc dâng trào khó gọi tên. Còn Đại, anh chỉ im lặng vuốt nhẹ lưng cậu, như thể lần đầu tiên anh được quyền chạm vào người này mà không phải mang theo cảm giác tội lỗi hay áy náy.
“Anh…” – Minh khẽ gọi, giọng như hơi thở.
“Ừ?” – Đại rì rầm.
“Đêm nay… là của riêng em phải không?”
Đại siết Minh lại gần hơn, đặt môi lên thái dương cậu.
“Từ giờ… đêm nào cũng là của em.”
Không ai cần nói gì thêm. Minh chủ động hôn anh, chậm rãi, dịu dàng nhưng nồng nàn đến lạ. Không còn là sự thèm khát trong lén lút, không còn là phút tranh thủ giữa những cuộc “trả bài” vội vã.
Là cảm xúc.
Là khao khát trọn vẹn.
Là đêm đầu tiên Minh không còn phải chờ Đại về trong mùi lạ, trong những vết cào không thuộc về mình.
Tay Đại lần tìm từng đường cong trên cơ thể Minh, từng vùng da mềm mà anh từng lướt qua vội vàng. Giờ đây, anh muốn chạm lâu hơn, sâu hơn, cảm nhận rõ hơn.
“Lâu rồi… anh chưa làm một đêm nào… là vì em. Trọn vẹn.”
Minh mím môi, nước mắt lặng rơi vì lời đó.
Khi Đại thâm nhập, cậu không còn cắn răng để chịu đựng sự thô bạo mà người đàn ông ấy từng mang về từ bao cuộc mưu sinh xác thịt. Mà là một nhịp tiến sâu chậm rãi, ấm nóng, mỗi lần nhấp vào đều có độ nén – độ sâu – độ nâng niu.
“Ưm… Đại… a… a…”
Tiếng rên vang lên thật – không còn bị ghìm – cũng chẳng còn bị ép xuống bằng gối hay tay. Minh cong người, hai tay bám vào tấm lưng đầy cơ bắp của người đàn ông ấy. Từng cú nhấp như sóng đập bờ – chắc nịch, đều đặn – đầy trách nhiệm.
“Em thích lắm… lần này là… của riêng em…”
“Ừ, của em… chỉ mình em có quyền ôm anh thế này…”
Sau cao trào, Đại vẫn không rời khỏi người Minh. Anh nằm im, ôm cậu trong tay, lồng ngực phập phồng, mồ hôi hòa quyện. Tấm lưng Minh áp sát ngực anh, còn phần sâu nhất trong cơ thể cậu thì vẫn ôm trọn lấy anh chưa rút ra.
“Không làm thêm nữa đâu,” Đại thì thầm, “Từ giờ, anh chỉ “trả bài” cho một mình em…”
Minh không trả lời, chỉ quay đầu lại hôn anh lần nữa – chậm, rất chậm – như để khắc ghi đêm đó vào từng tế bào trong cơ thể mình.
Một đêm không buông tay, không lo lắng, không chia sẻ.
Một đêm mà gã đàn ông từng cõng cả khu trọ trên vai… được là người tình của riêng một người.
Minh nức nở trong ngực Đại, cơ thể run lên từng chặp. Lần này không còn là cảm giác bị giành giật hay tranh thủ. Lần này là sự chiếm hữu thật sự, trọn vẹn.
Đại cúi xuống, cởi áo Minh ra bằng đôi tay thành thục nhưng không thô bạo như những lần trước. Ngón tay sần sùi ấy lướt trên làn da cậu, chạm vào từng mạch cảm xúc như thể muốn in cả hơi thở anh vào da thịt người dưới thân.
Minh nắm chặt lấy cổ áo Đại, kéo mạnh anh xuống hôn. Môi dính lấy môi, lưỡi chạm nhau ướt át, ấm nóng. Cậu hổn hển giữa từng nhịp thở dồn dập, cổ họng bật lên những tiếng rên lẫn tiếng khóc nghẹn vì được là duy nhất đêm nay.
“Anh vô đi… em chịu không nổi nữa…”
Đại gầm khẽ trong cổ họng, đẩy chân Minh lên cao. Hai đùi cậu mở rộng, phần lỗ nhỏ hồng ẩm đã ứa ướt từ bao giờ, run run đón nhận đầu cây hàng đang căng cứng, chĩa thẳng vào trung tâm.
“Anh vô nghe… chặt lắm thì chịu à…?”
“Ừm… cho em… Đại…”
Phạch.
Đầu cây hàng lút vào một nửa, Minh hét lên:
“A – á, aaaa… sâu quá…”
Đại cúi xuống cắn nhẹ vành tai cậu, vừa giữ hông vừa đẩy lút vào thêm.
Phạch.
Phạch.
“Ưaaah… Đại… Đại ơi… chạm sâu quá, anh…!”
Lỗ nhỏ co siết lấy cây hàng như nuốt trọn từng cú thúc, tiếng bạch bạch vang lên trong không gian kín mít giữa căn phòng trọ nhỏ. Đại thúc hông nhịp nhàng, đều đặn mà có lực, mỗi cú đều nhấn tới tận gốc, khiến Minh phải cong người lên đón.
“Ư… mạnh nữa… đừng dừng…”
Đại chồm sát hơn, đặt hai tay dưới hông Minh rồi nâng cậu lên theo từng cú thúc.
Phạch. Phạch. Phạch.
Minh khóc trong sung sướng, hai tay ôm lấy gáy Đại, môi rên không ngừng:
“Ưm… á… ưaa… anh… anh ơi… em ra mất…”
“Ra đi, ra trong tay anh… anh cũng sắp…”
Ọc ọc… bạch bạch…
Tiếng da thịt va đập vang dội trong căn phòng như tiếng dội của sự chiếm hữu, của khoái cảm bị dồn nén lâu ngày nay được trút sạch.
Minh bắn trước – từng tia sữa ấm vọt ra, vẽ một đường lên bụng cả hai người.
Ngay sau đó là một cú dập thật mạnh của Đại, cắm ngập tới tận gốc.
“Ưgghh… Minh… anh xong rồi…”
Bạch.
Cây hàng giật mạnh một cái trong lỗ nhỏ rồi phun ấm nóng vào sâu tận bên trong. Minh bật khóc – không chỉ vì khoái cảm, mà vì lần đầu tiên, dòng sữa ấy không rơi vào ai khác ngoài mình.
Sau cao trào, cả hai nằm ôm nhau, hơi thở quện vào nhau, lồng ngực ướt đẫm mồ hôi và dịch thể. Đại vẫn không rút ra, để cây hàng cứ nằm trong lỗ nhỏ đang co bóp nhè nhẹ theo từng nhịp tim.
“Lần đầu tiên… anh thật sự thuộc về em…” – Minh nói khẽ, ngón tay mân mê tấm lưng dày rộng trước mặt.
“Từ giờ… đêm nào cũng như vậy. Không ai khác ngoài em…”