Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 52
Buổi sáng đầu tuần, nắng chưa kịp gay gắt, Trần Đại đã hì hục chất từng rổ trái cây lên chiếc xe ba gác thuê từ chiều hôm qua. Chuối, xoài, dưa hấu – toàn là hàng từ vựa quen gửi nhờ Đại giao giúp. Người nhờ là anh Phú, chủ sạp trái cây đầu chợ, ngoài 40, tướng tá tròn trịa, mặt trơn nhẵn lúc nào cũng bóng lưỡng mồ hôi và nụ cười gợi gợi.
Đại kéo sụp nón, liếc nhìn dãy trọ quen. Minh đang cho hai đứa nhỏ ăn bánh mì, con bé út đeo cặp tóc lệch ngồi nép bên chân Minh, ríu rít cười. Đại bỗng thấy nhói trong lòng – mấy hôm rồi vợ đau bụng liên tục, sắp tới ngày sinh, tiền khám thai, tiền sinh nở… đâu có ít.
Anh chống tay, nhìn bàn tay mình sần sùi vì vôi vữa, bốc vác, rồi cắn răng đạp xe đi.
Chợ sáng – sạp trái cây của Phú.
“Giao sớm vậy cha nội. Biết điều ghê.” – Phú cười, áo sơ mi mở bung hai nút trên, để lộ phần ngực bóng dầu.
Đại nhấc từng sọt trái cây xuống, từng thớ thịt dưới lớp áo mỏng căng lên theo chuyển động. Phú đứng gần, không giấu ánh nhìn chòng chọc trườn lên lưng Đại, rồi bất ngờ đưa tay đỡ lấy sọt nho.
Tay chạm tay.
Phú bóp nhẹ.
Đại hơi khựng, quay sang nhìn thẳng: “Gì vậy cha nội?”
Phú cười mỉm, không lùi:
“Tôi nói trước rồi mà… giao xong, ở lại tôi trả thêm tiền. Cái đó còn không tính vào tiền công đâu.”
Đại lưỡng lự. Anh đã hứa với Minh, chỉ làm cho người ta “mút” thôi. Không xa hơn. Nhưng mà… tiền sinh sắp tới, có khi không đủ.
“Bao nhiêu?” – Giọng anh khàn, gắt.
Phú liếm môi, nhìn cây hàng trong quần Đại rõ mồn một sau lớp vải mỏng đẫm mồ hôi:
“Năm trăm. Mút thôi. Trong kho, không ai thấy.”
Đại không nói gì. Anh đưa mắt nhìn ra chợ, người người đi qua chẳng ai để ý. Con vợ ở nhà đang nằm đau, ba đứa nhỏ chưa có tiền mua cặp sách cho học kỳ mới. Anh gật nhẹ.
Trong kho sau sạp. Cửa sập xuống.
Không khí lập tức ẩm nóng. Mùi chuối chín, mùi vỏ dưa, mùi mồ hôi người đàn ông bốc lên hoà trộn. Phú kéo chiếc ghế đẩu, ra hiệu. Đại thở hắt, tháo thắt lưng, rút cây hàng ướt mồ hôi ra, nửa mềm nửa cứng vì lạ lẫm.
Phú không nói thêm, cúi xuống. Âm thanh đầu tiên là “chóp chép…”, rồi tiếng nuốt lúng búng cùng hơi thở hổn hển.
Đại ngửa đầu, hai tay bám lấy kệ gỗ sau lưng, thớ thịt bụng gồng lên theo từng cú hút chặt.
“Ơ… hơ… nhẹ… thôi cha…” – Anh thốt lên khẽ, cắn môi giữ tiếng.
Phú càng mút sâu hơn, lưỡi quét vòng quanh đầu khấc rồi kéo dài xuống sát gốc. Tiếng “ọc ọc…” vang lên, nhầy nhụa. Một tay ông ta vọc bóp bìu Đại, tay kia luồn ra sau, xoa lên khe mông ướt mồ hôi.
“Chỉ… mút thôi…” – Đại gằn lên, giật nhẹ hông ra sau.
Phú bật cười, vẫn không buông:
“Biết mà… ai dám ăn cây hàng to đùng vầy đâu. Mút sướng cũng đủ rồi.”
Rồi lại úp mặt xuống, miệng tham lam nuốt sâu, nhịp mút dồn dập khiến tiếng “phạch phạch” vang lên giữa chợt tĩnh lặng, làm cả người Đại nóng bừng. Đầu gối anh bắt đầu run, hơi thở gấp gáp.
“Ư… sắp… rồi…” – Đại rên khẽ, ngực gồng cứng, từng sợi gân cổ hằn rõ.
Phú chộp lấy cổ anh kéo sát, nuốt trọn cú bắn mạnh khiến “ực ực…” vang lên trong cổ họng ông ta. Mùi mặn tanh phả ra sau khi Phú nhả ra, cười tít mắt:
“Đúng là… cây hàng như vậy phải thuộc về miệng chuyên nghiệp.”
Đại đứng im vài giây, mặt nóng bừng vì xấu hổ, vì mệt, vì cả những cảm xúc không tên. Rồi anh kéo quần lên, nhặt tờ 500 ngàn từ tay Phú mà không nhìn, bước ra khỏi kho.
Trưa, dãy trọ.
Minh đứng chờ trước phòng, tay cầm tô cháo. Anh cười, giọng nhẹ:
“Em nấu cho chị Thảo, mà không có gừng… lát nhờ anh Đại chở đi mua được không?”
Đại nhìn Minh, nhìn mắt Minh ấm áp, hiền lành, không biết gì cả. Tự dưng thấy mình dơ.
“Ờ… để lát.” – Anh đáp cụt, tránh ánh nhìn của Minh, bước vội vào trong.
Trong phòng trọ, chị Thảo đang thở đều, tay ôm bụng. Ba đứa nhỏ đang nghịch lego Minh mua hôm trước. Đại ngồi xuống cạnh vợ, móc trong túi tờ tiền nhăn nheo. Anh vò nó lại, nhét vào hộc tủ.
“Miễn sao có tiền… là được, phải không?” – Anh tự hỏi trong đầu, nhưng lòng thì nghèn nghẹn.