Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 51
Chiều hôm đó, sau khi nhận khoản thanh toán công trình, Đại tranh thủ ghé bưu điện gửi tiền về quê. Trong tin nhắn kèm theo, anh viết vài dòng ngắn gọn gửi vợ: “Anh gửi thêm ít tiền để em chuẩn bị sinh. Nhớ giữ sức. Anh xin lỗi vì chưa thể bên cạnh.”
Tin nhắn gửi đi rồi, anh đứng im một lúc thật lâu. Gió từ ngoài cửa thổi vào làm mái tóc anh rối bời. Gương mặt vạm vỡ ngẩng lên, ánh mắt mỏi mệt nhưng quyết tâm vẫn hằn rõ.
Về tới phòng trọ, Đại mở cửa, thấy ánh đèn vàng ấm đã sáng, trên bàn là mâm cơm nghi ngút khói. Minh đang loay hoay trong bếp, tóc rối nhẹ, tay áo xắn cao, cánh tay gầy lộ rõ gân xanh vì gồng mình cả ngày.
Đại bước vào, cất giày, tiếng cửa khép nhẹ sau lưng. Minh quay ra, mỉm cười:
— Anh về rồi. Em nấu canh bí nấu tôm anh thích nè.
— Ừm… — Đại bước lại, tay chạm nhẹ lên vai Minh — Mệt không?
Minh lắc đầu, né ánh mắt anh. Dạo này cậu ít cười hơn, ít nói hơn, nhưng lại chăm chút từng bữa cơm, từng chén nước. Cậu không nhắc đến chuyện “làm thêm” nữa, cũng không hỏi han gì cả. Nhưng chính sự im lặng đó khiến lòng Đại trĩu nặng.
Cơm xong, Minh dọn dẹp, còn Đại ngồi tựa lưng vào tường, mắt dõi theo tấm lưng quen thuộc đang lúi húi rửa chén. Căn phòng nhỏ lặng thinh, chỉ còn tiếng nước chảy, tiếng chén va nhẹ.
Khi Minh tắt đèn bếp, bước ra ngoài, Đại vẫn ngồi đó, nhìn cậu. Cậu ngồi xuống bên giường, lấy chăn gấp lại gọn gàng.
— Mai anh lại đi sớm hả?
— Ừ, chắc vẫn làm bên công trình đó vài hôm nữa.
— Anh… gửi tiền về rồi à?
Đại gật đầu. Minh cúi mặt xuống, ngón tay siết nhẹ lấy vạt áo. Một lát, cậu mới nói nhỏ:
— Em cũng sắp nhận được khoản dịch thêm. Em để dành, lỡ vợ anh sinh mà cần, mình vẫn xoay được.
Nghe vậy, Đại chỉ nhìn cậu, không nói gì. Một hồi sau, anh mới vươn tay kéo Minh vào lòng. Cậu khẽ kháng cự, nhưng rồi cũng để mặc mình được ôm chặt lấy, hơi thở ấm áp áp vào hõm cổ.
— Em đừng gồng mình vậy nữa… Anh biết, anh có lỗi khi để em nhìn thấy những gì không nên thấy. Nhưng cho anh thêm chút thời gian… mọi thứ sẽ khác.
Minh không đáp, chỉ vùi mặt sâu hơn vào lồng ngực rắn chắc đang phập phồng ấy. Cậu biết anh chẳng dễ gì sống giữa những ràng buộc. Nhưng cậu cũng không dễ gì buông bỏ được tình cảm đã bám rễ quá sâu trong lòng mình.
Đêm xuống thật chậm, gió lùa qua khe cửa sổ làm tấm rèm mỏng lay động. Căn phòng nhỏ vẫn sáng ánh đèn ngủ vàng dịu. Trong không gian im ắng ấy, hai thân thể dựa vào nhau, một người gầy, một người vạm vỡ, lặng thinh chia nhau chút hơi ấm sau một ngày dài chật vật.
Đêm đó, gió thổi rì rào qua tán cây ngoài ô cửa nhỏ. Trong phòng, ánh đèn ngủ mờ mờ hắt lên hai dáng người đang nằm sát nhau. Minh nằm nghiêng quay lưng lại, hơi thở đều đều nhưng không hẳn là đang ngủ. Đại ôm cậu từ phía sau, một tay vắt qua eo, tay còn lại đặt nơi lồng ngực gầy đang phập phồng theo từng nhịp thở.
Đại không ngủ được.
Từ khi về, anh vẫn luôn thấy ánh mắt Minh dõi theo mình. Không trách móc, không hờn giận, chỉ lặng lẽ chăm sóc anh bằng tất cả những gì cậu có thể – từ bữa cơm, chén thuốc, đến việc không nói ra bất kỳ điều gì khiến anh thêm nặng lòng. Cậu không hỏi anh có “làm thêm” nữa không. Cậu không ép anh phải lựa chọn. Nhưng chính điều đó lại khiến tim Đại như bị siết lại từng lúc.
Anh siết tay, ôm Minh chặt hơn, trán khẽ chạm vào gáy cậu.
— Cảm ơn em… — Đại thì thầm, giọng khàn ấm.
Minh khẽ cựa người, như đã thức từ lâu. Nhưng cậu không quay lại, chỉ rúc sâu vào vòng tay anh, mi mắt cụp xuống, môi mím chặt như cố kìm điều gì đó trong lòng.
Đại xoay người, để Minh nằm ngửa ra, ánh mắt anh nghiêm lại, như muốn để cậu đối diện với tất cả những gì anh đang chất chứa.
— Em đã vì anh mà hy sinh nhiều… Anh biết hết. Không phải lúc nào anh cũng nói ra được, nhưng anh cảm nhận được… từng việc nhỏ em làm cho anh, cho cả gia đình anh.
Minh mím môi, mắt hơi ươn ướt. Cậu quay mặt đi, giọng nhỏ:
— Em không cần gì… chỉ cần anh đừng xem em là gánh nặng…
Ngay lúc ấy, Đại cúi xuống, hôn nhẹ lên khóe mắt cậu, như xóa tan hết những tủi thân đang rớm đầy bên trong.
— Em không phải gánh nặng. Em là chốn anh quay về.
Anh hôn lên má, lên trán, rồi chậm rãi kéo áo Minh lên, ngón tay lướt theo đường sống lưng gầy, dịu dàng như vuốt ve một thứ gì rất trân quý. Minh khẽ rùng mình, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo của anh.
— Anh muốn em biết… anh cũng trân trọng em, rất nhiều… — Đại thì thầm, rồi cúi xuống hôn lên ngực Minh, ngực cậu phập phồng nhẹ. Anh từ tốn, chăm chút, từng cái chạm, từng nhịp đẩy, vừa dịu dàng vừa vững chãi. Không có gì vội vã, không có gì quá mãnh liệt – chỉ là một sự nối kết đầy cảm xúc, để đáp lại những điều Minh đã âm thầm dâng hiến.
Minh nằm im, mắt nhắm nghiền, môi khẽ bật tiếng rên rì khe khẽ như đồng thuận. Đại không cần nói gì nữa – từng động tác của anh, từng nhịp thở gấp gáp đều là lời thổ lộ thay cho trái tim.
Đêm kéo dài hơn thường lệ. Sau khi mọi thứ dịu xuống, Đại vẫn không buông Minh ra. Anh ôm cậu thật lâu, miệng khẽ lẩm bẩm: “Cảm ơn em… vì đã ở bên anh…”
Ngoài kia, thành phố vẫn không ngủ. Nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, có hai người đàn ông đang tìm thấy chút bình yên của riêng mình, giữa muôn vàn xô lệch của cuộc đời.
Minh nằm lặng, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn anh không chớp. Đại vén gọn mái tóc rối sang một bên, đặt môi mình lên cổ cậu. Không còn gì vội vàng. Từng cái chạm đều mang theo hơi ấm, lời xin lỗi, cả sự cồn cào đã dồn nén suốt những ngày xa cách.
Minh rướn nhẹ lưng, như muốn gần hơn, nhiều hơn. Áo vén lên, da kề da, thân thể cậu khẽ run khi bàn tay chai sạn của Đại lướt dọc sống lưng mình rồi lần xuống dưới, vỗ về như đang giữ lấy một báu vật mong manh. Mỗi cái vuốt ve của anh đều khiến Minh nghẹn lại trong cổ, ngực nóng bừng, bụng căng cứng lại.
Đại luồn tay nâng chân Minh lên, môi dính sát vào vành tai cậu, thở khẽ:
— Anh sẽ làm thật chậm… để em biết anh chỉ muốn em thôi.
Tiếng Minh khẽ bật ra một tiếng “ưm” mơ hồ nhưng khẩn thiết. Cậu nhắm nghiền mắt khi Đại cúi xuống, môi chạm vào vùng bụng mềm mại, rồi trườn dần xuống dưới. Lưỡi anh lướt nhẹ quanh “lỗ nhỏ” của Minh, khiến cậu rùng mình, tay bấu chặt ga giường. Âm thanh chóp chép xen lẫn nhịp thở nóng hổi. Mỗi cú liếm, mỗi vòng xoáy khiến Minh cong người lên, miệng bật từng tiếng “a… ưm… ơ ơ…” đứt quãng.
Khi “lỗ nhỏ” đã ươn ướt mềm ra, Đại mới nâng hông cậu lên, đặt cậu ngồi lên đùi mình, để hai cơ thể dính sát. “Cây hàng” cứng như đá của anh từ từ lách vào, từng chút một. Minh cắn môi dưới, mắt nhắm chặt, mồ hôi rịn đầy trán. Tiếng “phạch” vang lên trầm đục khi anh cắm sâu vào, rồi rút ra, đẩy vào lại – chậm rãi nhưng sâu hoắm.
— A… a… Đại… ưm… — Minh rên, bám vào vai anh như sợ mình tan ra giữa cơn thỏa mãn dữ dội.
Bàn tay to thô ráp ôm chặt eo cậu, mỗi cú thúc ngày một dồn dập hơn, “bạch… bạch… bạch” vang lên rõ rệt trong không gian nhỏ. Tiếng ướt át “ọc ọc” xen lẫn từng nhịp va chạm nặng nề khiến cả phòng nóng bừng. Đại cúi đầu hôn lấy môi Minh, nuốt hết tiếng rên, như muốn gắn kết cậu lại với chính mình. Cơ thể cậu dưới anh vừa mềm oặt vừa căng cứng như sắp vỡ tung.
Cả hai hòa vào nhau trong một đêm đầy cảm xúc – cuồng nhiệt, trân trọng, và không giấu nổi sự quyến luyến dồn nén suốt bao ngày xa nhau.
Khi tất cả tan dần trong sự rung lên cuối cùng, Minh nằm lọt trong lòng Đại, thở dốc, đôi mắt long lanh đầy cảm động.
Đại vuốt tóc cậu, đặt lên trán một cái hôn dịu dàng:
— Anh không biết tương lai ra sao, nhưng hiện tại… anh có em, và anh biết mình may mắn.