Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 50
Giữa trưa, nắng gắt trải khắp công trình bụi mù, mùi sắt thép và xi măng nồng gắt quện với mồ hôi đàn ông. Đại rửa sơ mặt mũi dưới vòi nước tạm, rồi lui ra phía sau một dãy tường còn đang xây dở – góc mát yên tĩnh ít ai lui tới. Anh vừa ngồi xuống, lưng tựa tường, chưa kịp lấy bánh mì ra ăn thì có tiếng bước chân vang lên.
Là hai thanh niên cùng làm ở công trình mấy hôm nay – Tín, khoảng ba mươi, người thấp đậm, mắt láo liên và Hải, cao lớn, cởi trần, da nâu bóng lưỡng vì nắng. Cả hai nhìn quanh, rồi bước sát lại.
– Đại nè… – Tín cất giọng, hơi rụt rè nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ táo bạo – Tụi tôi thấy anh… hay làm riêng cho ông chủ, đúng không?
Đại nhìn thẳng, mắt không đổi sắc:
– Rồi sao?
– Bọn tôi cũng… có nhu cầu. Không cần gì nhiều. Chỉ cần anh cho “xài chút”. Tụi này có tiền. Mỗi người gửi anh năm trăm, được chứ?
Hải lên tiếng tiếp, giọng khàn trầm:
– Ở đây nắng quá, đàn ông như nhau, ai cũng thiếu. Mà nhìn anh… khỏe, lại biết chiều nữa… Tụi tôi không nói cho ai đâu.
Đại trầm mặc mấy giây. Anh nhếch môi cười nhạt:
– Hai người cùng lúc?
– Nếu được… thì quá đã. – Tín nuốt nước bọt, mắt dán chặt vào bắp tay Đại.
Hải cũng gật đầu, hạ giọng khẩn khoản:
– Anh khỏi làm gì. Để tụi tôi “lo” hết. Chỉ cần anh chịu đứng yên cho tụi tôi “ăn” một chút.
Gió trưa rít qua bức tường xi măng khô, thổi tung lớp bụi nhẹ. Đại thở khẽ, rồi đứng dậy, chống một tay lên tường, quay lưng lại, giọng khô khốc:
– Nhanh. Mỗi đứa năm phút. Chỉ cho mút. Không hơn.
Ngay lập tức, Hải quỳ xuống trước, tay nắn nhẹ bắp đùi Đại rồi đưa mặt vào vùng cấm địa. Cái lưỡi tham lam chạm vào đầu cây hàng ấm nóng đang dần căng lên trong quần, rồi nhanh chóng lách qua lớp vải, trùm lên toàn bộ. Âm thanh “chóp chép” vang khẽ trong góc khuất.
Tín không chịu thua, quỳ sát bên cạnh, chen vào tranh phần ngậm mút đầu khấc đỏ au đang nhô ra. Hai người đàn ông luân phiên, liếm láp, bú mút với vẻ đói khát, như tranh nhau dòng sinh lực từ cơ thể săn chắc ấy.
Đại đứng im, hai tay chống tường, thở nặng dần, môi mím lại để không bật tiếng. Từng đợt tê tê dồn lên sống lưng. Mắt anh hơi nheo lại khi cả hai tay bên dưới cùng xoa nắn bắp đùi, mông anh một cách tham lam.
Một phút. Rồi hai. Rồi năm.
– Đủ rồi. – Đại gằn giọng, giật nhẹ hông ra sau.
– Khoan chút nữa thôi… sắp…
– Tao nói là đủ. – Anh kéo khóa quần, bước lùi lại, chỉnh lại áo rồi nhìn cả hai người đang thở hổn hển – Tiền để trên bàn sắt tầng ba. Không cần nói nhiều.
Hai người vẫn ngồi thở dốc, miệng bóng ướt. Tín khẽ thốt:
– Đại… anh đúng là… ngon hơn tụi tôi tưởng…
Đại không đáp. Anh bước thẳng khỏi góc khuất, lưng thẳng, mắt hướng về phía ánh nắng. Nhưng trong lòng thì lặng, lạnh. Anh không ghê tởm, cũng không tự hào. Chỉ thấy cơn đói tiền vẫn đang kéo cả anh vào những cú trả bài không tiếng thở dài.
Về đến phòng trọ chiều đó, Minh đang ngủ gục trên bàn làm việc, cặp kính trễ xuống mũi. Đại đứng lặng một lúc rồi mới bước tới, khẽ vén tóc cậu, hôn nhẹ lên trán.
Trong lòng, anh chỉ mong… kiếm đủ tiền thật nhanh. Để không cần “cho ai mút” nữa.
Đại định quay lưng rời đi thì giọng Tín cất lên gấp gáp:
– Khoan đã… tụi tôi gửi thêm, được không? Thêm năm trăm nữa, mỗi người. Cho tụi tôi thêm một chút, không cần anh làm gì, tụi tôi tự “lo”.
Hải cũng vừa lau miệng, vừa đưa mắt nhìn Đại, ánh mắt vừa van nài vừa háo hức:
– Anh đứng đó thôi, được không? Tụi tôi chỉ muốn thêm vài phút nữa, không làm phiền đâu.
Đại đứng yên, mắt liếc xuống hai gã đàn ông vẫn đang nửa quỳ, nửa ngồi dưới đất. Anh không nói gì, chỉ thở ra một hơi dài, như thể vừa nuốt trôi một cái gì đó trong họng.
– Mười phút. – Anh nói, giọng trầm khàn – Xong thì im lặng, đừng có bén mảng lại nữa.
Tín và Hải gật rối rít, luống cuống lấy thêm tiền trong ví ra nhét vào túi áo anh. Tín thì thào:
– Tụi tôi biết điều. Chỉ muốn được gần anh một chút nữa thôi…
Lần này, cả hai luân phiên ghé sát hơn, một người mút, một người liếm, vừa chậm rãi vừa kìm nén cơn đói khát như động vật hoang bị bỏ đói quá lâu. Âm thanh “chóp chép”, “ọc ọc” vang lên giữa trưa hè, dưới cái bóng đổ nghiêng của bức tường xi măng.
Đại chống tay lên tường, đôi mắt khép hờ. Gió trưa thổi qua người, da anh ướt mồ hôi, cơ bắp nhẹ căng. Dưới háng, hai cái miệng đàn ông đang thay nhau vùi vào phần thân thể nhạy cảm nhất của anh, bú mút mê mệt như để nuốt cả hơi thở anh vào cổ họng họ.
Cậu nhỏ dần căng, máu dồn về đầy đặn. Cơn rạo rực len lỏi sống lưng nhưng Đại vẫn im lặng, không buông một tiếng rên nào, không động đậy.
Hết mười phút, Đại khẽ đẩy nhẹ hông ra sau, rút lại.
– Đủ rồi.
Lần này, cả Tín lẫn Hải đều biết ý, không cố xin xỏ thêm. Họ chỉ lặng lẽ nuốt nước bọt, thở hổn hển dưới đất, mắt vẫn dán theo thân hình rắn rỏi của anh khi anh kéo lại khóa quần, chỉnh áo, và quay bước đi.
Tiền trong túi anh dày hơn. Nhưng lòng thì lại nặng trĩu.