Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 5
Nắng giữa trưa như đổ lửa. Dưới sân công trình đổ cát đang dở dang, Trần Đại mình trần, chỉ mặc độc một chiếc quần thun bạc màu. Gã vác từng bao cát nặng lên vai, bước từng bước chắc nịch, từng thớ cơ bắp nổi rõ dưới ánh nắng gắt như được phủ một lớp dầu bóng mịn.
Lưng gã rịn mồ hôi, trượt xuống theo rãnh cột sống, bám lấy phần eo rắn chắc, rồi rơi xuống cạp quần thấp chạm hông. Mỗi lần Đại cúi xuống, phần cơ lưng siết lại, lưng quần trễ xuống để lộ vòng mông căng tròn, rắn rỏi – thứ khiến không ít người đi ngang phải quay đầu.
Cách đó không xa, mấy tay phụ hồ trẻ tuổi len lén liếc nhìn, mắt chực nuốt từng chuyển động.
– Anh Đại nhìn đã thật…
– Ừa… cây cuốc mà ảnh cầm còn bị cong, huống gì tụi mình… – một đứa chép miệng.
– Mày mà nói lớn là tối khỏi ngủ. Tao đây nhìn ảnh một buổi là cứng trong quần rồi…
Không chỉ phụ hồ, chủ công trình – ông Lữ, một người đàn ông ngoài bốn mươi, dáng tròn bụng, mặc sơ mi mở hai nút trên, từ nãy giờ cũng đứng dưới bóng râm hút thuốc, mắt dán chặt vào Đại. Mỗi lần thấy anh chống tay lau mồ hôi, cơ tay nổi gân, ông ta lại nuốt nước bọt.
Gần trưa, công việc ngừng lại, mọi người tản ra nghỉ. Đại đang ngồi dưới mái che uống nước thì một người đi đến:
– Ê Đại, ông Lữ gọi mày kìa. Nói lên lầu trên có chuyện riêng cần bàn.
– Ừ. – Gã đứng dậy, vươn vai một cái khiến xương ngực kêu răng rắc. Toàn thân rám nắng, nhễ nhại mồ hôi như thể tỏa ra một thứ mùi của giống đực làm người khác tê rần.
**
Lầu hai vắng người. Chỉ có ông Lữ đứng đó, bên cửa phòng nhỏ tạm của chủ thầu. Vừa thấy Đại bước vào, ông ta khép cửa lại.
– Ngồi đi, Đại.
– Có gì không anh Lữ?
Ông ta bước tới gần, ánh mắt không còn giấu giếm nữa. Nhìn từ trên xuống, ông ta ngắm từng tấc da thịt đang đầm đìa mồ hôi của Đại, rồi dừng ở vùng hông – nơi chiếc quần thun đã thấm mồ hôi, dính sát, in hằn cây hàng khủng nửa mềm nửa cương vì nóng bức.
– Tôi… nói thẳng ha. – Giọng ông ta khàn khàn. – Anh em làm thuê cực thật. Nhưng với thân hình này, mày biết mình đáng giá mà, phải không?
Đại im lặng. Mắt nhìn thẳng nhưng không chối bỏ điều gì.
– Tôi có thêm một công việc. Không nặng nề gì đâu. Cũng không ai biết. Mỗi lần thế… tôi trả gấp ba ngày công thường. Mày chỉ cần… cho tôi được chạm vào thứ đó. – Ông Lữ hạ giọng, ánh mắt rừng rực – như thể sắp quỳ xuống.
Đại khẽ thở ra. Không phải lần đầu có người đàn ông đề nghị như vậy. Nhưng đây là chủ công trình, nơi anh còn phải làm suốt vài tuần nữa. Gã ngẫm nghĩ một lát.
– Được. Nhưng đừng để ai biết. Tôi còn vợ, con, danh dự.
– Tất nhiên… – ông ta mỉm cười, hai mắt sáng lên. – Tới chiều tôi thu xếp, lúc công trình nghỉ. Có phòng trống bên kia, chỉ hai người thôi.
– Ừm… miễn anh giữ lời.
Ông ta gật đầu, ánh mắt vẫn như bị hút chặt vào phần thân dưới của Đại.
**
Chiều hôm ấy, công trình nghỉ sớm vì nắng quá gắt. Đại vác xô cát cuối cùng vào kho, mồ hôi vẫn tuôn không ngớt. Mấy người phụ hồ vẫy anh lại ngồi chơi, nhưng gã chỉ xua tay, bảo:
– Có ông Lữ gọi rồi. Tao lên gặp ổng chút.
Một người nói nhỏ:
– Bộ mày không thấy ổng nhìn mày từ sáng tới giờ hả? Tía tao mà nhìn má tao còn chưa kỹ bằng ổng nhìn mày…
Cả bọn phá lên cười, nhưng không ai dám nói to. Riêng Đại, anh quay đầu, ánh mắt trầm lặng – và bước về phía căn phòng riêng phía cuối công trình, nơi ông Lữ đang đợi.
Cánh cửa khép lại.
Bên ngoài, mặt trời vẫn còn cao. Nhưng trong căn phòng nhỏ, hơi nóng từ hai thân thể đàn ông sẽ còn làm nó cháy lên dữ dội hơn nắng trưa nhiều lần…
Căn phòng nhỏ phía sau công trình là nơi ông Lữ thỉnh thoảng dùng để nghỉ trưa, nay trở thành chốn kín đáo cho một thỏa thuận không lời.
Khi Đại đẩy cửa bước vào, hơi nóng và mùi vôi vữa chưa tan, lẫn với một mùi thơm nhẹ ngai ngái từ mồ hôi và mùi gỗ mới – thứ mùi làm ông Lữ càng thêm rạo rực.
– Đóng cửa giùm tôi.
Đại lặng lẽ kéo cánh cửa lại. Căn phòng im ắng. Không ai ngoài họ.
Ông Lữ rút ra từ trong tủ một xấp tiền mỏng, đặt lên bàn. – Năm trăm. Một lần. – giọng ông ta chậm rãi, như thử lòng.
– Năm trăm mà sờ không thì hơi ít đó. – Đại nhếch môi, không cười, ánh mắt trầm tĩnh mà rắn.
– Tôi muốn… hơn một chút. – Ông Lữ ngập ngừng, ánh nhìn thấp xuống phần bụng của Đại – nơi chiếc quần thun đã bị mồ hôi làm dính bết, in hằn rõ thứ mà ông ta đã thèm khát cả buổi sáng. – Cho tôi nếm mùi mồ hôi của mày. Nếm… cây hàng đó một chút, cũng được không?
Đại không đáp, chỉ nhấc tay kéo áo lên lau mặt. Hành động vô tình làm lộ ra cơ bụng sáu múi, hai bên sườn lõm sâu, rãnh bụng trượt thẳng xuống mép quần.
Ông Lữ không chờ được nữa, bước tới, khụy xuống. Gã thợ đụng cao lớn không tránh né, chỉ lùi một bước, hai chân mở rộng hơn, như thể… cho phép.
Lữ run run đưa tay lên kéo quần Đại xuống. “Phạch.” Một tiếng nhẹ khi lớp vải tuột khỏi hông, cây hàng lộ ra, thẳng tắp, dài và nặng như khúc gỗ ướt.
Ông ta úp mặt vào, hít mạnh mùi da thịt đậm đà, rồi bắt đầu chóp chép, từng nhịp tham lam. Mồ hôi trên người Đại nhỏ xuống tóc ông ta, những tiếng ọc ọc, chụt chụt vang lên kín đáo nhưng rõ ràng giữa bốn bức tường.
– A… – ông ta rên nhỏ như thú hoang, tay bóp chặt lấy hai bắp đùi to như cột gỗ của Đại, mùi mặn nồng tràn đầy khoang miệng.
Đại thở phì, tay chống vào bàn, ngửa đầu. Hông gã chuyển động chậm rãi, rồi mạnh dần theo nhịp mút. Mỗi cú nhấp khiến cây hàng đâm sâu vào họng ông ta, tạo ra âm thanh ọc ọc ướt át, kéo dài không ngớt.
– Nữa… sâu nữa… cho tôi nghẹt thở cũng được… – Lữ lắp bắp, mắt long sòng sọc.
Đại nhấn mạnh một nhịp, “phạch!” – cả thân dưới như đập thẳng vào mặt ông ta. Mồ hôi từ bụng nhỏ xuống, hòa vào mép môi đối phương, mùi da thịt và hơi nóng làm căn phòng như đang bốc khói.
Một lúc sau, ông ta gục đầu vào đùi Đại, thở hồng hộc, lưỡi vẫn còn lướt theo sống thân cứng ngắc. Gã thợ đụng kéo quần lên, không nói thêm gì, chỉ cúi xuống cầm xấp tiền bỏ vào túi áo.
– Chiều mai tôi vẫn làm ở đây. Nếu cần… thì nói sớm. Tôi biết giữ kín.
Ông Lữ ngước lên, mặt vẫn đỏ bừng. – Được… Tôi sẽ không để mày thiệt đâu. Cơ thể mày… là thứ tôi chờ cả đời mới thấy ngoài đời thật.
Đại khẽ gật đầu rồi bước ra, để lại sau lưng là người đàn ông trung niên vẫn còn quỳ gục, mùi mồ hôi và nhục dục quyện đặc trong không khí.
**
Chiều hôm đó, Đại quay về dãy trọ như thường lệ. Vợ con không hề hay biết. Người đàn ông ấy, vẫn là trụ cột gia đình – nhưng giờ đây, đã có thêm một cách để bán sức lực của mình – không chỉ bằng lao động, mà còn bằng cơ thể gợi thèm khát không ai cưỡng nổi.