Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 48
Chiếc xe khách lắc lư trên đoạn đường quốc lộ trở lại Sài Gòn. Bầu không khí trong xe nặng nề vì say xe, tiếng máy lạnh rì rì hòa cùng tiếng bánh xe nghiến mặt đường mòn mỏi. Nhưng ở hàng ghế cuối, một khung cảnh dịu dàng đang diễn ra.
Minh gục đầu trên vai Đại, tay quàng ngang bụng anh như một đứa trẻ đang tìm chỗ dựa. Cậu thi thoảng trở mình, đôi môi hé khẽ thở đều đều, hơi ấm từ người cậu như lan sang cả người đàn ông bên cạnh. Đại ngồi im, một tay giữ lấy bả vai Minh, tay còn lại đặt lên đùi cậu, thỉnh thoảng vuốt nhẹ như ru ngủ.
Nhưng cái tay nhỏ nhắn đang ôm ngang bụng anh lại như một đốm lửa. Ngón tay cậu vô tình mân mê gần sát thắt lưng, lúc tì mạnh, lúc lại khẽ quệt qua lớp vải quần khiến phần thân dưới Đại dần căng tức.
Minh thì vô tư, chẳng hề hay biết mỗi cử động của mình khiến người đàn ông bên cạnh rạo rực, đầu óc nóng dần lên.
Xe dừng ở trạm nghỉ gần Long Thành. Bác tài thông báo sẽ dừng mười lăm phút. Đại khẽ vỗ vai Minh:
– Minh… Dậy đi, tới trạm nghỉ rồi.
Cậu dụi mắt, lơ ngơ nhìn quanh, tay vẫn chưa buông khỏi bụng anh. Đại nuốt khan, nhìn cái tay nhỏ nhắn ấy rồi thì thầm:
– Em làm anh chịu hết nổi rồi đấy.
Minh ngơ ngác:
– Gì cơ…?
Đại không trả lời. Anh đứng dậy, kéo tay Minh theo. Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị dẫn thẳng về phía dãy toilet sau trạm. Cửa phòng vệ sinh vừa khép lại, Đại đã khóa chốt, rồi xoay người đẩy Minh dựa vào tường.
– Đại… làm gì vậy… – Minh thở dốc khi môi anh áp lên môi mình.
– Em ôm anh suốt đoạn đường, lại còn gác tay ngang bụng… Anh chịu không nổi.
Không để Minh đáp, anh cúi xuống, tay luồn vào trong áo cậu vuốt ve từ ngực xuống bụng. Cái cảm giác kín đáo trong không gian chật hẹp khiến hơi thở Minh đứt quãng. Cậu níu áo anh, mắt ngước nhìn đầy van nài:
– Mình… đang ở nơi công cộng…
– Chỉ vài phút. – Đại thì thầm, kéo quần cậu xuống ngay khi môi vẫn dán chặt trên cổ Minh.
Anh đỡ lấy người cậu, xoay cậu quay mặt vào tường, kéo khóa quần mình xuống. Cây hàng vừa bật ra, cương cứng và nóng bỏng, Đại chà sát đầu khấc lên lỗ nhỏ của Minh, thở gấp:
– Nhịn mấy ngày… giờ phải bù…
Một tay anh che miệng cậu, tay còn lại giữ hông cậu, rồi từ từ đẩy cây hàng vào trong lỗ nhỏ đang mềm ấm. Minh siết tay, rướn người theo từng nhịp đẩy, toàn thân nóng rực, má áp vào tường gạch lạnh buốt mà lòng thì như có lửa thiêu.
– Ưm… ư… Đại… sâu quá…
– Suỵt… để người ta nghe là chết cả đám đấy… – Anh gằn giọng, rồi bắt đầu tăng nhịp, từng cú đẩy dứt khoát vang lên tiếng phạch phạch ướt át.
Lỗ nhỏ bên trong cậu co bóp liên tục như mời gọi, khiến cây hàng càng lút sâu. Tiếng rên bị bịt lại bằng lòng bàn tay, nhưng tiếng dập vẫn vang đều, nóng hổi, mỗi nhịp như muốn dồn cả ham muốn bao ngày vào tận sâu bên trong.
– Ưm… á… ưm… a… – Minh cắn răng, hai chân run lên vì sướng.
Đại cúi xuống, cắn nhẹ vào gáy cậu, thở gấp:
– Anh ra đây… chịu không…?
Minh chỉ gật, tay siết mép tường khi lỗ nhỏ bị lấp đầy bởi dòng tinh nóng hổi, từng đợt tinh trắng đẩy sâu vào trong, khiến cả người cậu mềm rũ.
Khi mọi thứ lắng xuống, Đại ôm cậu từ phía sau, thì thầm:
– Lần sau, ngồi yên giùm anh trên xe. Không thì anh phải làm như này mỗi lần đấy.
Minh thở gấp, mắt long lanh:
– Vậy… em cũng không ngồi yên đâu…
Cả hai cười khẽ. Rồi nhanh chóng chỉnh lại quần áo, bước ra khỏi nhà vệ sinh trong ánh chiều chập choạng. Xe khách đã rục rịch chuẩn bị chạy tiếp. Đại dìu Minh lên xe, lần này, người cậu vẫn tựa vào vai anh – nhưng tay đã ngoan ngoãn đặt trên đùi mình, ánh mắt lén liếc anh đầy ngụ ý.