Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 47
Sáng hôm sau, không khí trong căn nhà nhỏ rộn rã tiếng cười. Vợ Đại dậy sớm nấu nướng, mùi cháo lòng, trứng luộc và rau thơm dậy lên thơm phức cả gian bếp. Mấy đứa nhỏ tíu tít phụ mẹ bưng chén, dọn đũa, gọi ba và chú Minh ra ăn.
Minh ngồi xuống bên mâm cơm, cố giữ nụ cười khi một đứa nhỏ trèo lên đùi cậu, tay kia kéo áo Đại ríu rít kể chuyện. Nhìn cảnh ấy, cậu thấy ấm lòng nhưng sâu trong ngực vẫn có chút gì đó se lại.
– Cháo ngon quá chị ơi. – Minh lên tiếng, gắp thêm miếng trứng cho bé út, cố tỏ vẻ vui vẻ.
– Em cứ ăn nhiều vào, gầy đi thấy rõ luôn đó. – Vợ Đại cười hiền.
Sau bữa ăn, Đại quay sang vợ dặn dò vài chuyện rồi quay sang kéo tay Minh.
– Ra đồng với anh một chút, đi cho thoáng cái đầu.
Minh chẳng nói gì, chỉ gật khẽ rồi lặng lẽ đi theo. Gió đồng mát lộng, hương lúa non lùa vào từng ngón tay, mái tóc. Cả hai đi bộ dọc bờ ruộng, không ai nói một lời, chỉ có tiếng dép sột soạt và tiếng chim lách chách giữa trời cao.
Bất chợt, Đại dừng lại, liếc nhìn quanh rồi kéo tay Minh nép vào một lùm chuối ven đường. Cây cối che khuất nắng, bên dưới là đất ẩm mát và vài chiếc lá khô rụng rơi.
– Sao vậy…? – Minh hỏi nhỏ, chưa kịp phản ứng thì Đại đã kề sát.
– Anh biết em gan. – Đại nói, tay siết nhẹ lấy eo Minh, – Anh bên vợ cũng là vì nghĩa vụ, nhưng người anh nhớ vẫn là em.
Minh mím môi, mắt rưng nhưng không rơi lệ. Đại khẽ nghiêng người hôn lên trán cậu, rồi lướt xuống gò má, cằm… và nhanh chóng chiếm lấy môi cậu trong một nụ hôn sâu, ấm nóng và đói khát.
– Anh… ở đây hả…?
– Ừ. Ở đâu không quan trọng. Quan trọng là em. – Giọng Đại khàn đặc, tay đã luồn vào trong áo cậu.
Minh không chống cự nữa. Cậu vòng tay ôm cổ Đại, ngửa cổ để anh cắn nhẹ lên vành tai. Đại ngồi xuống, lưng tựa vào thân chuối rồi kéo Minh ngồi lên đùi mình, đối diện.
Chiếc quần thể thao mỏng của Minh bị tuột xuống trong vài động tác quen tay. Đại luồn tay vào trong, vuốt ve lỗ nhỏ phía sau, đã mềm nhưng chưa hoàn toàn sẵn sàng. Anh hôn cậu lần nữa, mút lấy lưỡi cậu, tay kia đưa lên xoa ngực cậu qua lớp áo.
Minh rên khẽ. – Ưm… Đại… đừng… mạnh quá…
– Không mạnh. Anh làm nhẹ… – Anh cúi xuống, cắn khẽ cổ cậu một cái như đánh dấu.
Rồi trong khi cậu còn ngồi trên đùi, Đại mở khóa quần, kéo cây hàng nóng rực ra. Anh nhấc cậu lên rồi từ từ đưa đầu cây hàng vào lỗ nhỏ đang co rút.
– A… ưm… – Minh run lên, ôm chặt cổ anh.
– Suỵt… ngoan… để anh vào hết đã… – Đại thì thầm, rồi đẩy sâu thêm.
“Phạch…”
Tiếng thịt chạm nhau vang lên nhỏ nhưng rõ trong góc vườn kín đáo. Minh cố nuốt rên, tay bấu vai anh, đầu tựa lên trán anh.
Nhịp đẩy chậm nhưng dứt khoát. Mỗi lần vào đều sâu đến tận đáy, như muốn bù đắp, muốn lấp đầy những ngày không được gần nhau. Mồ hôi nhỏ từ trán Đại lăn xuống mũi, rơi lên má Minh. Cậu hé miệng thở dốc, mắt khép hờ, lưng cong ra sau.
– Ưm… sâu quá…
– Cứa nhẹ vai anh nếu đau… – Đại thở gấp, đỡ lấy mông cậu, tăng nhịp.
“Bạch… bạch… bạch…”
Cả thân Minh rung lên từng đợt theo nhịp đẩy dồn dập, bên dưới đã trơn ướt đầy khoái cảm. Cây hàng nóng rực cứ cắm vào – rút ra như một con thú săn mồi đã đến hồi phát tiết.
– Sắp… ưm… – Đại gằn giọng, môi tìm đến ngực cậu, mút lấy, răng cắn khẽ núm vú.
– A… Đại… ơ… ư… a… – Minh cong lưng rên khẽ, tay ôm siết cổ anh.
Và rồi…
– Á… a…! – Cậu rên rỉ khi đỉnh điểm ập tới, bắn lên bụng cả hai.
Đại siết chặt eo Minh, nhấn sâu thêm một lần cuối, rồi nén một tiếng gầm nhẹ nơi cổ họng khi dòng tinh nóng hổi phun thẳng vào trong lỗ nhỏ, từng đợt, từng đợt ấm sực.
Cả hai thở dốc, ôm chặt nhau dưới tán chuối rợp mát. Minh rúc mặt vào cổ Đại, má ửng đỏ. Anh thì thầm vào tai cậu:
– Lần sau, về quê, anh vẫn dắt em theo. Nhưng mà đừng gan nữa, vì anh cần em, lúc nào cũng cần…
Minh không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu, hai tay siết chặt lấy người đàn ông mà mình thương nhiều hơn cả bản thân.
Đêm xuống, căn nhà nhỏ lại chìm trong sự yên ả. Tụi nhỏ đã ngủ yên sau một ngày rong chơi khắp đồng, đứa nào đứa nấy ôm lấy Minh mà thiu thiu ngay từ lúc đặt lưng. Đại cùng vợ nằm trong căn phòng kế bên, ánh đèn ngủ dịu nhẹ hắt lên mái tóc dài và làn da đang mang thai của chị.
Chị quay sang nhìn chồng, khẽ hỏi:
– Hôm nay anh vui ha? Tụi nhỏ cũng quý chú Minh dữ.
– Ừm. – Đại đáp gọn, tay đưa lên vuốt nhẹ bụng chị, cảm nhận đứa bé đang khẽ cựa.
Chị đặt tay mình lên tay anh, mắt dịu dàng:
– Mấy tháng qua, anh cực rồi. Ở trên đó, lo đủ thứ mà có ai bên cạnh đâu…
Đại không đáp. Anh chỉ cúi xuống, hôn nhẹ lên trán chị. Mùi tóc, mùi da thịt quen thuộc khiến lòng anh dịu lại. Anh luồn tay vào ôm chị sát hơn, tay kia khẽ mở hàng cúc áo ngủ của vợ, nhẹ nhàng vuốt ve vùng ngực đầy đặn đã căng sữa.
Chị thở nhẹ:
– Đừng… mạnh… con còn nhỏ trong bụng…
– Anh biết. Nhẹ thôi. – Đại thì thầm, rồi cúi xuống, đặt môi lên một bên ngực chị.
Anh hôn chầm chậm, đầu lưỡi lướt quanh quầng vú đã thâm sẫm, rồi mút lấy đầu nhũ đang cương cứng. Chị khẽ rên, tay bấu nhẹ lưng chồng.
– Ưm… Đại à… lâu rồi… em nhớ cảm giác này…
– Anh cũng nhớ… – Anh đáp, tay luồn dưới lưng chị, nâng đỡ nhẹ nhàng để không làm chị mỏi.
Anh tiếp tục ti vợ mình – đầu lưỡi đảo quanh núm vú, mút nhẹ rồi day tròn, miệng anh phủ đầy sự nhẫn nại, trìu mến. Mùi sữa non nhè nhẹ thoát ra nơi đầu lưỡi khiến anh càng siết tay ôm chị chặt hơn.
Chị thở gấp, chân co lại rồi khẽ mở ra theo phản xạ. Đại hiểu ý, khẽ nhấc người, lách giữa hai đùi chị, đưa tay lần xuống mơn trớn vùng nhạy cảm đã mềm ướt.
– Ừm… Đại… em sẵn rồi đó…
Không cần thêm lời, anh cẩn thận đẩy hông vào, đưa cây hàng vào từ từ. Dù không sâu như mọi lần, nhưng từng nhịp đều chứa đựng tất cả yêu thương bị dồn nén.
Nhẹ nhàng. Đủ đầy. Lặng lẽ.
Tiếng thịt chạm nhau không dồn dập, chỉ rền rĩ, ngọt ngào và chậm rãi như một bản ru giữa đêm. Đại vừa chuyển động vừa cúi xuống ti tiếp bầu ngực bên kia, khiến chị phải cắn môi để nén tiếng rên.
– A… chậm thôi anh… ưm…
– Ngoan… anh biết… – Anh hôn lên môi chị, rồi tiếp tục nhấn sâu từng chút, bên trong chị co bóp dịu dàng đón lấy.
Một lúc sau, khi cả hai cùng lên đến đỉnh, Đại vẫn ôm vợ trong lòng, không rút ra vội. Anh hôn lên trán chị, thì thầm:
– Cảm ơn em… vì đã luôn chờ anh về…
Chị mỉm cười, tay vuốt lưng anh rồi khẽ thiếp đi, gương mặt ửng hồng, thỏa mãn sau những tháng ngày xa cách.
Ngoài kia, gió đêm thổi qua hàng cau, mang theo hương đồng thoảng nhẹ. Trong căn phòng nhỏ, một mái ấm vẫn đang được giữ vững bằng những điều giản dị và chân thành.