Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 45
Chiếc xe vừa trờ vào cổng, mấy đứa nhỏ đã từ trong nhà chạy ào ra. Đứa lớn nhất chưa tới mười tuổi, đứa út vẫn còn lẫm chẫm, vậy mà tiếng gọi “Ba ơi!” vang rộn khắp sân. Vợ Đại từ trong hiên bước ra, nét mặt giãn ra khi thấy chồng về, tay vẫy vẫy như thể đã chờ cả ngày.
Đại vừa bước xuống xe, mấy đứa nhỏ liền lao tới ôm lấy anh:
– Ba về rồi! Ba ơi ba có mang bánh cho con hông?
– Ba có đem sữa cho em không?
Anh cười xòa, xoa đầu từng đứa, giọng rổn rảng mà ấm áp:
– Có hết, đứa nào cũng có. Lên nhà rồi ba phát!
Ngay khi ấy, Minh bước ra từ phía sau xe, tay ôm một túi lớn toàn bánh trái và sữa. Tụi nhỏ đang vây quanh Đại thì bỗng hét to:
– Chú Minh kìa! Chú Minh!
Không hẹn mà cả ba đứa cùng nhào tới ôm lấy Minh, đứa níu tay, đứa bá cổ, đứa nhỏ nhất thì ôm chân không buông. Minh hơi khựng lại vì bất ngờ, nhưng rồi lập tức cúi xuống, cười hiền, xoa đầu tụi nhỏ:
– Nhớ chú không?
– Dạ có! – Ba cái miệng nhao nhao.
– Chú mua đúng sữa em thích nè!
– Chú Minh đẹp trai quá!
Đại đứng bên nhìn cảnh ấy, khóe miệng bất giác cong lên. Vợ anh cũng nhìn sang Minh, ánh mắt chan chứa biết ơn.
– Cảm ơn em nha, Minh… Dạo này Đại nó chắc lại quên ăn quên ngủ. Nhờ em coi ngó giúp chứ em út này mà không ai nhắc là sống kiểu gì cũng ốm luôn.
Minh khẽ gật đầu, tay vẫn bận dỗ tụi nhỏ đang kéo cậu vào nhà:
– Dạ, anh ấy làm nhiều quá, em cũng ráng nấu chút cháo, sắp cơm, cho có sức đi làm…
– Ờ… ờ… – Chị vợ gật gù, giọng nhẹ nhàng. – Em lúc nào cũng chu đáo…
Cả nhà quây quần trong gian bếp nhỏ. Mấy đứa nhỏ đùa giỡn bên bao bánh trái, trong khi chị vợ rót nước, bày ly, Đại thì khệ nệ bưng nồi canh. Minh đứng rửa tay ở góc bồn nước, ánh mắt khẽ liếc sang những gương mặt thân thuộc mà cậu từng chỉ thấy qua ảnh.
Trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ – như thể mình vừa lạc vào một chốn rất xa… nhưng cũng rất gần. Mọi thứ bình dị, nhưng đâu đó có thứ khiến ngực Minh âm ấm.
Đại đặt tô canh xuống bàn, bước đến sau lưng cậu, ghé sát nói nhỏ – giọng chỉ đủ cậu nghe:
– Cảm ơn em… vì đã đi cùng anh về đây.
Minh khẽ nghiêng đầu, không quay lại, chỉ đáp nhỏ:
– Em chỉ muốn biết, mình đang ở đâu… trong cái thế giới của anh.
Câu nói ấy không có trách móc, chỉ là một lời thì thầm chạm sâu vào lòng người.
Đại không trả lời. Anh chỉ lặng lẽ đặt tay lên lưng Minh, ấn một cái thật nhẹ. Như một lời xác nhận. Như một cam kết âm thầm.
Chiều đó, trời quê dịu mát sau một trận mưa rào lúc trưa. Cánh đồng sau nhà loang loáng nước, thơm mùi rạ mới cắt. Mấy đứa nhỏ ríu rít kéo Minh ra sau nhà, tay ôm đống diều giấy sặc sỡ, hô to:
– Chú Minh đi thả diều với tụi con nha!
– Ở trên gò đất có gió nhiều lắm, chú kéo diều cao lên trời luôn đó!
Minh bị lôi đi trong tiếng cười vang. Mỗi đứa một tay, giày dép cũng chẳng cần mang, chân trần lội nước bì bõm qua đám ruộng vừa gặt. Ánh chiều nghiêng nghiêng, vàng mơ trải khắp đồng, gió thổi thốc từ triền đê, những chiếc diều vút lên không trung, phấp phới.
Minh cười thật tươi khi cánh diều đầu tiên được kéo căng, bay cao giữa nền trời xanh thẳm. Tụi nhỏ chạy lăng xăng dưới chân, hét vang từng cú kéo, từng vòng dây. Một đứa quay sang nắm tay cậu:
– Chú Minh bay diều giỏi hơn ba nữa!
– Ừa, chú Minh là dân chuyên nghiệp đó nha! – Minh cười trêu, rồi cúi xuống buộc lại tay nắm diều cho một đứa bé nhất.
Sau màn thả diều, mấy đứa lại lôi Minh đi ra hồ nhỏ sau nhà. Trút bỏ áo, tụi nhỏ nhảy ùm xuống nước, Minh cũng không từ chối. Cậu xắn quần đến gối, lội xuống, nước mát lạnh ngập tới bắp chân. Cười vang khi bị một đứa vung nước tạt vào mặt, cậu đáp trả bằng những vốc nước mát lạnh, cả lũ hò reo inh ỏi như đã quen thân nhau từ rất lâu rồi.
Từ hiên nhà, Đại bưng ly sữa tới cho vợ, tay anh vỗ nhẹ lưng chị, dặn dò vài câu. Rồi khi ánh mắt anh quét về phía đồng xa, nơi hồ nước đang lấp lánh chiều vàng, anh bỗng lặng người.
Minh đang cười. Một nụ cười trọn vẹn, thật hiếm thấy nơi cậu. Đám trẻ vây quanh Minh, bám vai, đu cổ, la hét đầy thân mật. Tóc Minh ướt rối, da ửng nắng, nhưng ánh nhìn của cậu thì sáng như thể đã tìm được một điều gì rất thật.
Đại đứng yên thật lâu, hai tay đút túi, lưng tựa vào cột nhà. Nắng đổ nghiêng qua bờ vai rộng, ánh mắt anh dõi theo từng bước chân của Minh trên cánh đồng ngập nước. Môi anh khẽ cong, không rõ đang mỉm cười hay đang ngập ngừng với chính lòng mình.
Dường như… người ấy đã thật sự bước vào cuộc đời anh rồi – không ồn ào, không đòi hỏi, chỉ là cứ thế hiện diện, rồi hòa vào từng hơi thở của mái ấm này.