Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 44
Sáng sớm, căn phòng nhỏ vẫn còn mờ hơi sương. Minh trở mình tỉnh giấc vì tiếng lạch cạch bếp núc quen thuộc. Cậu khoác áo bước ra, bắt gặp hình ảnh Đại đang cặm cụi soạn đồ trên bàn.
Anh đang xếp từng hộp sữa bầu, gói bánh ăn vặt, vài hộp thuốc bổ vào túi. Một góc khác là mấy món đồ chơi nhỏ cho ba đứa nhỏ. Vẻ mặt Đại tuy lặng lẽ nhưng ánh mắt dịu dàng hơn mọi ngày, xen chút lo lắng – thứ cảm xúc chỉ xuất hiện khi anh nghĩ đến gia đình.
– Anh chuẩn bị về quê à? – Minh hỏi, giọng khàn khàn sau giấc ngủ ngắn.
Đại ngẩng lên, gật nhẹ:
– Ờ… mai anh về vài bữa. Vợ nhắn là bắt đầu nặng nề rồi, mấy đứa nhỏ cũng nhắc suốt.
Minh tiến lại gần, mắt cậu lướt qua túi đồ:
– Em đi theo.
Đại khựng lại, tay anh đang cầm hộp sữa cũng dừng giữa không trung. Mất mấy giây sau anh mới cất giọng:
– Ủa? Đi theo? Chi vậy?
Minh cúi đầu, giọng chậm rãi nhưng bình tĩnh:
– Thăm chị, thăm mấy đứa nhỏ… Với lại, chị cũng từng nhờ em để ý anh, coi như em theo để làm tròn lời nhờ đó.
Đại nhìn Minh, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khó xử.
– Ờ thì… anh tính về hai, ba bữa rồi lại lên đi làm tiếp… Em theo chi cho mệt?
Minh không cười, nhưng khóe môi hơi cong:
– Đi với anh, có gì em phụ đưa đón mấy đứa nhỏ. Với lại… chị chắc cũng vui khi thấy anh được người khác đỡ đần. Em không đi theo với tư cách gì to tát đâu… chỉ là người trong nhà – đúng nghĩa đen, từ lúc chị gửi gắm anh lại cho em.
Đại không nói gì thêm. Tay anh gấp lại cái áo trong túi, đầu gật khẽ. Dù không nói ra, nhưng trong lòng anh như chùng xuống. Anh biết, giữa Minh và vợ anh chưa bao giờ có sự đối đầu. Nhưng cũng chính sự lặng lẽ và thấu hiểu ấy khiến anh thêm phần áy náy. Minh không đòi hỏi, không chất vấn, chỉ đi cùng – như thể chia sớt một đoạn đường vốn chẳng bao giờ thuộc về cậu.
Tối đó, hai người ăn cơm cùng nhau. Minh vẫn là người nấu, Đại thì lăng xăng phụ nhặt rau, dọn chén. Không khí lặng yên đến mức tiếng muỗng chạm vào thành chén cũng rõ mồn một.
Khi thu dọn xong, Minh ngồi trên sàn xếp lại đồ đạc, kiểm tra lần cuối. Cậu không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng lẩm bẩm: “Thuốc cho chị… gói bánh cho con Thảo… đồ chơi cho thằng út…”
Đại đứng tựa cửa, nhìn cậu một lúc lâu. Trong lòng anh, có cái gì đó cộm lên – không phải vì áy náy, cũng không hẳn vì biết ơn. Mà là thứ cảm giác khó gọi tên… như thể anh đang được ở giữa hai người đàn bà – một người đã sinh con cho anh, một người lặng lẽ đỡ lấy anh khi yếu lòng.
Và rồi, anh biết… chuyến đi này sẽ khiến mọi thứ thay đổi một chút.
Đại tựa cửa nhìn Minh đang lúi húi xếp từng món một cách cẩn thận. Một lát sau, Minh xoay người nhét thêm hộp sữa vào túi, miệng lẩm bẩm:
– Loại này chị dễ uống… gói này có canxi… ờ, gói bánh này thì thằng Tí thích…
Cậu không để ý, nhưng trong ánh mắt của Đại lúc ấy có thứ gì đó đang âm ỉ trào lên – không phải dục vọng thuần túy, mà là một kiểu rung động nặng nề: cái cảm giác mình được quan tâm, được nhìn thấy, được gói ghém trong từng chi tiết nhỏ… từ một người không cần phải làm những điều đó.
Đại bước tới.
Minh còn đang cắm cúi sắp xếp, bất ngờ thấy cánh tay mạnh mẽ choàng qua vai, ghì cậu vào lồng ngực dày. Cậu khựng lại, ngước lên:
– Anh…?
– Minh à…
Giọng Đại trầm, khàn, gần như là một tiếng thở dồn.
– Sao em lại lo cho tụi nhỏ kỹ vậy, còn hơn anh nữa… Em đâu có nợ anh gì đâu.
Minh không nói gì. Cậu chỉ tựa vào người Đại, lặng lẽ như mọi lần. Bàn tay nhỏ chạm nhẹ vào eo anh, kéo nhẹ.
– Em đâu có nợ… Nhưng em thương.
Đại siết cậu trong vòng tay, cúi xuống. Nụ hôn lần này không hẳn vồ vập, mà là một sự tha thiết nuốt trọn. Tay anh luồn sau lưng Minh, ẵm cậu lên giường – như thể không thể kìm nén thêm được nữa.
Minh không kháng cự. Cậu chủ động ngả đầu, chân duỗi ra để Đại áp sát. Tiếng áo quần tuột xuống, tiếng thở gấp gáp và hơi thở hòa lẫn vào nhau. Đại nghiêng người, dùng tay miết lên bụng, ngực rồi trượt dần xuống bên dưới, như muốn ôn lại từng đường nét đã quá quen thuộc. Khi đầu ngón tay chạm vào nơi ẩm nóng kia, Minh khẽ rên lên, thân thể hơi cong lại.
– Ưm… Đại…
Anh không chờ thêm, đẩy mạnh vào, tiếng phạch khẽ vang lên rồi lặp lại nhịp nhàng trong sự quấn quýt của hai cơ thể. Minh cắn môi chịu đựng những cú thúc dồn dập, thở gấp bên tai Đại, từng tiếng rên ưm… a… ơ hơ… tuôn ra không kiềm nổi. Đại ôm siết lấy eo cậu, từng cú nhấp đầy mãnh lực khiến giường khẽ rung, tiếng bạch bạch hòa vào không khí đêm im ắng.
– A… a… chậm thôi… – Minh thở gấp, tay bấu lấy vai anh.
– Không… để anh bù lại… tất cả…
Từng cú nhấn sâu như cố gắng khắc lời ấy vào thân thể cậu. Minh rướn người, mồ hôi thấm dọc sống lưng, lỗ nhỏ co bóp siết lấy cây hàng từng nhịp. Tiếng ọc ọc trộn trong nhịp da thịt quấn lấy nhau.
Khi đỉnh điểm đến, cả hai cùng siết chặt, Đại rên trầm một tiếng rồi ghì Minh lại, luồng nóng phóng thẳng vào trong khiến Minh ngửa đầu thở hổn hển, mắt rưng rưng.
Một lúc lâu sau, Đại vẫn không rời khỏi cậu, ôm sát lấy thân hình nhỏ nhắn đã mềm nhũn, thì thầm:
– Ở bên anh… đừng bỏ anh…
Minh chỉ mỉm cười, vùi mặt vào ngực anh.
Sáng sớm hôm sau, hai người dậy sớm. Minh chuẩn bị thêm vài món lặt vặt, gói lại hết trong túi, còn Đại dọn dẹp phòng qua loa. Không ai nói nhiều, nhưng mỗi ánh mắt chạm nhau đều dịu dàng hơn hẳn.
Cùng nhau lên xe, hướng về quê – nơi có vợ con Đại, và cũng là nơi mà tình cảm giữa hai người họ đang dần chuyển hóa… theo cách không tên.