Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 43
Buổi sáng hôm sau, Minh tỉnh dậy khi trời còn sớm. Cậu nhích người dậy nhẹ nhàng, tránh động đến Đại đang nằm yên bên cạnh. Cơ thể vẫn còn vương lại cảm giác từ đêm qua – rã rời nhưng thỏa mãn. Cậu nhìn gương mặt anh, đôi hàng chân mày hơi nhíu lại dù đang ngủ, đôi môi hé nhẹ như người còn đang lẩn khuất trong một giấc mộng nặng nề.
Một lát sau, khi Đại trở mình tỉnh giấc, Minh đang ngồi khoác áo ngoài, tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt nhìn ra ngoài ô cửa sổ nơi có những tia nắng đầu tiên len lỏi.
– Tỉnh rồi hả? – Minh quay lại, dịu giọng.
Đại gật, đưa tay kéo nhẹ chăn lên ngang ngực. Anh nhìn cậu một hồi, như muốn tìm lời nhưng còn lưỡng lự.
Minh thấy vậy, nhẹ giọng hỏi:
– Muốn nói gì với em à?
Đại hít một hơi, rồi mới cất tiếng, giọng khàn khàn:
– Em… không cần phải ôm hết việc như vậy đâu. Làm nhiều quá, không tốt cho sức khỏe đâu. Em đã gầy đi rõ rệt rồi đó, anh nhìn là biết.
Minh cúi đầu, mím môi. Cậu chưa nói gì thì Đại đã nghiêng người lại gần, nắm lấy tay cậu:
– Anh biết… dạo này mình túng thiếu. Một phần là… vì anh sắp có đứa con thứ tư rồi. Anh không trốn tránh trách nhiệm đó. Nhưng anh cũng không muốn em vì anh mà gồng gánh hết tất cả.
Cậu cắn môi. Đại nhìn vào mắt cậu, như tự thú:
– Cho anh thêm chút thời gian, được không? Anh… anh sẽ vẫn “làm thêm”, nhưng anh hứa, chỉ để họ mút thôi. Không có gì hơn. Không để ai chạm vào người anh như em đâu.
Minh im lặng một lúc. Trong lòng cậu quặn lên một thứ cảm xúc không tên. Cậu biết rõ hoàn cảnh của anh, biết rõ cả những ràng buộc phía sau lưng người đàn ông này. Vậy nên cậu đã không níu, không đòi hỏi – chỉ cố gắng san sẻ phần mình có thể.
Nhưng nghe những lời ấy… vẫn thấy đau. Một cái đau rất âm ỉ.
– Em hiểu. – Minh khẽ nói. – Nếu đó là điều cần thiết… em không cản. Nhưng sau này…
– Anh sẽ tìm một công việc ổn định. Có thể ít tiền hơn, nhưng không làm em phải lo. Rồi mình sắp xếp thêm những việc vặt, đủ sống qua ngày là được.
Minh gật đầu, môi cong lên một nụ cười rất nhẹ, rất buồn.
– Em không cần gì nhiều. Chỉ cần mỗi ngày… anh về, anh vẫn là của em, vậy là đủ.
Đại không nói gì thêm. Anh kéo cậu vào lòng, ôm chặt. Giữa căn phòng nhỏ, ánh sáng sớm len qua cửa kính, chiếu lên hai thân thể quấn quýt trong nhau – không phải chỉ bởi dục vọng, mà bởi một thứ gắn bó nhiều hơn: sự chấp nhận, thấu hiểu và lòng thương yêu trong im lặng.