Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 42
Rạng sáng, ánh sáng nhạt từ khe cửa sổ hắt vào phòng, rọi mờ lên tấm lưng trần của người đàn ông đang ngủ say. Minh tỉnh dậy, trán cậu không còn nóng nữa, cơ thể nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. Đầu gối co lại dưới tấm chăn mỏng, cậu quay đầu nhìn sang người bên cạnh.
Đại vẫn nằm đó, ngực phập phồng đều đều, cánh tay cường tráng đặt hờ lên bụng, hơi thở nặng nhưng ấm. Gương mặt khi ngủ của anh lại có nét gì đó hiền lành đến lạ – không còn vẻ cục mịch thường ngày, chỉ còn sự trầm ổn của một người đàn ông từng trải.
Minh lặng lẽ ngắm nhìn anh hồi lâu. Nghĩ đến những ngày xa cách, những đêm mình nằm ôm gối một mình, nghe tiếng phòng kế bên mở rồi đóng, cậu bất giác siết nhẹ chăn.
Cậu cúi xuống hôn nhẹ lên vai anh – một nụ hôn thật khẽ, như để dỗ dành cho cả chính mình.
Rồi không biết vì thôi thúc gì, có lẽ là do những khao khát đã dồn nén quá lâu, Minh nhón người ngồi dậy, thận trọng vén chăn rồi chầm chậm trèo lên. Hai tay cậu chống nhẹ lên ngực Đại, đôi mắt hơi dướn như do dự một thoáng, nhưng rồi… vẫn hạ thấp người ngồi xuống phần bụng rắn chắc ấy.
Cậu ngồi hẳn lên người Đại – phần hông nóng bỏng cạ sát với nơi đó, khiến anh khẽ cựa mình. Nhưng vẫn chưa tỉnh.
Minh cắn môi, bàn tay luồn xuống tìm lấy cây hàng của anh. Vẫn đang mềm, nhưng khi ngón tay cậu vuốt ve vài lượt, nó bắt đầu có phản ứng. Máu đổ dồn về, nhịp đập tăng lên.
Minh cười thầm, mắt hoe hoe ướt, cậu cúi xuống hôn nhẹ vào đầu khấc đang ngóc lên, rồi thẳng lưng… nhẹ nhàng hạ mông xuống.
“phạch…”
Khấc đầu vừa vào đến cửa đã khiến cậu bật rên khe khẽ. Đại rùng nhẹ người. Minh giữ thăng bằng bằng cách chống tay lên ngực anh, rồi chầm chậm nhấn xuống từng chút một.
“ưm… a…”
Cậu cắn môi, mắt nhắm lại, đón lấy cây hàng đang lớn dần trong thân thể mình. Lỗ nhỏ co siết, ôm trọn từng đốt gân guốc. Chất nhờn từ hôm qua vẫn còn, đủ để cậu không bị đau, chỉ là cảm giác căng đầy khiến cậu vừa rên vừa run.
– Ưm… Đại… a… anh ơi…
Đại khẽ giật mình, mắt hé mở.
– Gì vậy… ơ… Minh…
– Suỵt… để em…
Minh thì thào, tay giữ lấy ngực anh, hông bắt đầu chuyển động.
“bạch… bạch… bạch…”
Trên người anh, Minh ngồi cày từng nhịp, đón lấy toàn bộ chiều dài và độ dày của cây hàng. Cậu không nhanh, không vội – chỉ từ tốn, đều đều như thể đang muốn ghi nhớ từng đoạn, từng nhịp, từng chút ấm nóng sâu bên trong.
Đại chống tay ngồi dậy, ôm lấy eo cậu, ghì cậu sát vào ngực mình.
– Em dậy sớm… để làm chuyện này?
– Vì mấy ngày qua em nhớ anh… nhớ đến phát điên… – Minh thì thào, ngồi nhún nhanh hơn.
“phạch… bạch bạch…”
Âm thanh va chạm vang lên giữa hai thân thể mướt mồ hôi. Đại ghì lấy cậu, hôn lên cổ, lên tai, lưỡi liếm quanh dái tai rồi cắn nhẹ.
– Anh xin lỗi… để em chờ lâu…
– Không sao… giờ đền đi… đền hết cho em đi…
Cậu gồng người nhấn hông, lỗ nhỏ siết chặt khiến Đại gầm khẽ.
– Cái lỗ này… chặt quá…
– Ưm… cho em… hết đi… Đại…!
Cây hàng nảy mạnh một cái, rồi giật từng đợt. Đại siết eo cậu, nhấn sâu hết mức. Minh ôm lấy cổ anh, rên ư ử như sắp khóc:
– A… a… bên trong… nóng quá…
Đại gầm lên trong cổ họng, xuất hết vào trong cậu. Minh run rẩy, mắt long lanh, môi hé rên nhỏ.
Khoảnh khắc ấy, không còn gì giữa họ ngoài nhịp đập, hơi thở và sự tan chảy thầm lặng.
Minh rúc trong vòng tay Đại sau cuộc mây mưa sáng sớm, cơ thể mềm oặt, mồ hôi đọng trên thái dương, còn bên trong cậu thì vẫn âm ấm, ươn ướt nơi sâu nhất. Đại hôn lên trán cậu, khẽ vỗ về rồi ôm cho đến khi cả hai thiếp đi một chút, gió sáng len qua cửa sổ phảng phất hương nắng mới.
Tới gần trưa, khi nắng đã lên đỉnh mái tôn, hơi nóng phả xuống mái nhà khiến cả phòng như ấm thêm lên. Đại ngồi dậy, toan đứng lên mặc quần thì tay Minh giữ lại.
– Ở lại… em chưa đủ đâu.
Đại nhìn cậu, mắt đen sâu như chất chứa điều gì đó áy náy. Anh lặng lẽ gật đầu, trèo lên lại giường, cánh tay rắn chắc vòng qua eo cậu, kéo Minh nằm hẳn xuống.
– Vậy… để anh bù đắp thêm.
Minh còn chưa kịp đáp, môi đã bị khóa chặt. Đại hôn cậu say sưa, mãnh liệt hơn sáng sớm. Lưỡi anh càn quét, luồn lách, mút mát như thể muốn ăn hết những lần nhung nhớ. Tay lần xuống dưới, xoa vuốt phần đùi non đang khép chặt, khơi dậy thêm một lần nữa cảm giác rạo rực bên trong.
– Để anh làm đàng hoàng hơn… cho em sướng, bù lại mấy hôm thiếu thốn…
Nói rồi anh kéo Minh trở mình nằm ngửa ra, hai chân bị tách rộng. Đại cúi xuống, miệng úp ngay vào vùng kín, lưỡi anh bắt đầu mút lấy từng chút một, ngoáy quanh cửa lỗ nhỏ, khiến cậu cong người rên:
– Ư… ưm… a… Đại ơi…
“chóp chép… liếm… ngoáy… ực…”
Minh run lên bần bật, tay túm lấy ga giường. Miệng anh lưỡi anh không ngơi nghỉ, thỉnh thoảng còn khẽ mút chặt khiến nơi đó kêu ọc ọc, dịch trào ra ướt nhẹp. Chưa đầy vài phút sau, lỗ nhỏ cậu co rút liên tục, mở rộng hơn nữa như mời gọi.
Đại rướn người lên, cây hàng đã căng cứng dựng ngược, đỏ hỏn và gân guốc. Anh kê đầu khấc vào lỗ nhỏ đã được liếm mềm, rồi đẩy nhẹ:
“phạch…”
Minh thở hắt một tiếng dài, mắt trợn nhẹ vì cảm giác đầy ắp trong chớp mắt. Đại không chần chừ như sáng nữa. Anh bắt đầu nhấp nhô mạnh mẽ, lực từng cú dập như để khẳng định lại sự chiếm hữu.
“bạch bạch bạch bạch…”
– Ưm… a… sâu… sâu quá… Đại ơi…
– Cho em hết… hôm nay anh đền đủ.
Anh đè lên người Minh, kéo hai chân cậu lên cao rồi giã xuống như trút cơn khát.
“phạch… bạch bạch… phạch… bạch bạch…”
Âm thanh va chạm vang dội trong căn phòng nhỏ. Mồ hôi nhỏ xuống trán, lưng và ngực Minh dán sát vào da thịt Đại, trơn ướt và nóng bỏng. Mỗi cú thúc, cây hàng của anh đều đâm trúng nơi sâu nhất khiến cậu giật lùi người, miệng bật ra:
– A… a… chạm… nữa… chạm chỗ đó nữa… Đại ơi!
– Em thích vậy à? Cho em… cho em tới luôn…
“bạch bạch bạch bạch… phạch… phạch…”
Lỗ nhỏ siết chặt như không muốn nhả ra. Minh quắn người, tay cào nhẹ sau lưng anh, miệng mở hé:
– Sắp… sắp… a… ra… trong… đi anh… trong luôn đi…
– Anh ra nè… nhận hết đi… MINH!
“phạch… bạch bạch…”
Cây hàng nảy mạnh, rồi bắn sâu từng đợt. Minh thét khẽ, người co giật, ôm chặt lấy cổ anh như muốn hoà tan vào anh mãi.
Mãi đến khi mọi thứ lắng xuống, Đại vẫn ôm cậu, vỗ nhẹ sau lưng.
– Hôm nay nghỉ đi… để anh lo.
Minh dụi mặt vào ngực anh, không nói gì… chỉ khẽ siết chặt eo anh hơn một chút.
Cả buổi chiều hôm ấy, Minh được Đại chăm chút từng chút. Anh nấu cháo, ép cậu uống thuốc, rồi cứ thi thoảng lại đưa tay vuốt tóc, nhìn Minh bằng ánh mắt trĩu nặng điều chưa nói. Trong lòng Đại, vẫn chưa yên. Anh biết những lần “làm thêm” ngoài kia, dù vì cơm áo gạo tiền, vẫn để lại trong Minh một điều gì đó nhức nhối.
Tối xuống, khi căn phòng chỉ còn ánh đèn ngủ dìu dịu phủ ánh cam nhạt lên vách tường, Minh ngồi xếp chân bên mép giường, tay chống cằm nhìn Đại đang rửa chén ngoài bếp. Trong lòng cậu rối bời, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Vừa lúc ấy, Đại bước vào, đóng cửa nhẹ. Anh nhìn cậu một lúc, rồi bước thẳng tới, cúi người ôm ghì Minh vào lòng, siết mạnh.
– Anh xin lỗi… vì đã để em phải nghĩ nhiều, phải buồn.
Minh không đáp, chỉ rúc đầu vào ngực anh. Hơi thở nóng hổi phả bên tai. Và rồi, chính Đại là người hôn cậu trước. Một nụ hôn sâu, tràn đầy đòi hỏi. Tay anh giữ gáy Minh, môi anh ngấu nghiến, đầu lưỡi luồn vào như cơn gió lớn ùa qua lồng ngực đang đầy ứ.
– Để anh… làm lại… đêm nay, anh chỉ có em.
Minh chưa kịp phản ứng gì, đã bị Đại bế bổng lên, đặt xuống giường. Quần áo nhanh chóng bị lột bỏ từng lớp, bàn tay anh nóng rực và vội vã, sục sạo khắp thân thể đã quá quen thuộc.
Anh cúi xuống, hôn dọc từ cổ xuống ngực, rốn, rồi không ngần ngại úp mặt vào giữa hai đùi, nơi lỗ nhỏ đang dần ướt nóng.
“chóp chép… liếm… ngoáy…”
Minh rướn người, rên lên từng tiếng đứt quãng:
– Ư… a… đừng… đừng liếm nhiều vậy… ơ ơ…
– Im nào, anh đang bù cho em đây…
Đại không để cậu thở quá lâu. Sau vài phút liếm mút ướt át, anh rướn người lên, cây hàng to lớn đã sẵn sàng dựng đứng, nóng rẫy. Anh kê đầu khấc vào cửa lỗ nhỏ, đẩy nhẹ:
“phạch…”
Minh giật mạnh, thét khẽ. Nhưng không kịp lùi, vì Đại đã giữ chặt eo cậu, bắt đầu thúc mạnh từng nhịp.
“bạch bạch… bạch bạch…”
– Sâu… sâu quá… a… Đại…
– Em chịu được mà… ngoan nào…
Cơ thể cậu dập lên dập xuống theo từng cú giã, lỗ nhỏ co bóp quanh thân anh không ngừng. Tiếng thịt va vào nhau vang rát, mồ hôi nhỏ tong tong lên ngực Minh, tay cậu bám riết vào vai Đại.
“phạch… bạch bạch… phạch…”
Cảm giác dồn dập, mạnh mẽ, cuồng nhiệt hơn bao lần trước. Đại dập không ngừng nghỉ, ép người Minh ra sát mép giường rồi tiếp tục nhấp từ dưới lên:
– Thích vậy không, hả? Bao nhiêu hôm rồi… giờ anh lấy lại hết…
– A… a… dạ… nữa đi… đừng dừng lại…
“bạch bạch bạch bạch…”
Không gian đầy rẫy tiếng rên, tiếng thịt va vào nhau, tiếng thở gấp gáp hòa lẫn với tiếng giường lắc. Đại như muốn vùi sâu hết tất cả vào trong Minh, muốn khẳng định thân thể này chỉ thuộc về anh.
Minh rên rỉ, gào lên khi Đại thúc vào chạm đúng điểm trong sâu nhất:
– A… a… a… tới rồi… Đại… em tới rồi…!
– Anh cũng… sắp… MINH!!
“phạch… bạch bạch… ọc ọc…”
Từng đợt tinh trào phóng sâu vào trong, ấm nóng và đầy tràn. Minh run lên, lỗ nhỏ siết chặt lấy anh, như không muốn nhả ra.
Đại cúi xuống, gối trán lên vai cậu, thở hổn hển. Anh ôm Minh thật chặt, để mồ hôi và hơi thở hòa làm một.
– Lần sau… anh sẽ không để em chịu một mình nữa đâu.
Minh chỉ mỉm cười, gật nhẹ đầu. Cậu vùi mặt vào ngực anh, lặng lẽ ôm siết lại… như muốn giữ chặt lấy người đàn ông này, mãi mãi.