Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 39
Nắng vẫn gay gắt như thiêu trên mái tôn công trình. Đại đội mũ lưỡi trai, tay trần khiêng xà gồ, gân tay nổi lên cuồn cuộn, vệt mồ hôi lăn dài trên hõm cổ dày cơ. Tiếng búa, tiếng máy trộn bê tông gầm rú, nhưng trong góc công trình, ánh mắt ông chủ vẫn không rời khỏi bóng dáng rắn rỏi ấy.
Trưa đến, khi mọi người giải lao, ông chủ nhắn người gọi Đại lên phòng kỹ thuật tạm nằm tầng hai.
– Vô đây xíu, có chuyện muốn nhờ cậu.
Đại lau mồ hôi, vai áo vắt tạm trên vai, bước vào căn phòng nhỏ kín cửa. Ông ta đã đứng đó sẵn, khóa cửa lại một tiếng cạch, mắt lóe lên sự háo hức rõ rệt.
– Hôm nay… tôi muốn nhiều hơn, không phải như mấy lần trước. Trả gấp đôi.
Đại nhìn ông ta một hồi. Anh biết rõ ánh mắt ấy. Từ lần đầu phục vụ bằng miệng, rồi để liếm mút, ông ta đã say mùi cơ thể anh. Hôm nay, ông ta muốn bị làm, bị Đại “cho” vào.
– Ông chắc không?
– Tôi… tôi muốn được cậu chơi, cho tôi nếm cái… cảm giác ấy. Bao nhiêu cũng trả.
Đại không đáp, chỉ bước tới. Anh cởi áo, để lộ thân hình cơ bắp, múi ngực rắn, bụng săn, mồ hôi còn ướt cả sống lưng. Ông chủ lùi lại một chút, nhưng đôi mắt lại sáng hơn.
– Quỳ xuống ghế. Tôi không thích vòng vo.
Ông ta nghe lời. Cúi thấp người, chống tay lên mặt ghế da, quần tụt xuống quá mông. Cặp mông trắng mềm hiện ra, lộ rõ cái “lỗ nhỏ” đang khẽ co lại. Đại nhổ nước bọt xuống tay, xoa đều rồi bóp nhẹ hai mông ông ta, cảm giác thịt mềm dưới tay anh làm anh thấy lạ lẫm – khác hẳn với những người đàn ông thô ráp trong làng.
Anh cúi người, tay bóp, môi ghé sát mà thổi nhẹ vào khe hẹp, khiến ông chủ rùng mình.
– A… làm đi… tôi chịu được…
Đại không nói thêm, dùng hai ngón tay xoa tròn quanh “lỗ nhỏ”, rồi bất ngờ ấn sâu một ngón vào.
– Hự…
– Muốn thì phải chịu. Mới có ngón tay đã rên rồi?
Ngón thứ hai theo sau, xoáy mạnh hơn, khiến ông chủ run lên từng chập. Đại cảm nhận được độ ấm, sự siết. Tay anh giữ lấy hông đối phương, “cây hàng” của anh lúc này đã trướng cứng, đầu khấc ửng đỏ, nặng và ấm.
Anh quỳ xuống, liếm dọc rãnh mông một đường sâu rồi chụt mạnh lên “lỗ nhỏ”, nghe ông chủ rên rỉ không ngừng.
– A… Đại… đưa vào đi… tôi chịu không nổi…
Anh ấn đầu khấc vào. Cái nóng từ cơ thể đối phương làm anh rùng mình. Một cú đẩy nhẹ, đầu khấc đã chui lọt, siết chặt.
– Phạch…
– Á… chậm… chậm thôi…
– Chậm gì nữa… ông muốn mà.
Anh đẩy một cú thật sâu, toàn bộ chiều dài “cây hàng” ghim vào bên trong, cảm giác bị nuốt chặt khiến đầu óc anh nóng bừng. Ông chủ gần như gào khẽ, tay bấu vào ghế.
Đại bắt đầu nhấp – từng cú đẩy mạnh, sâu, chuẩn xác, khiến “lỗ nhỏ” ông chủ giãn căng, bạch bạch vang đều. Mồ hôi nhỏ từ trán Đại xuống lưng đối phương, nhỏ tí tách.
– Á… trời ơi… Đại… nó… vô tới bụng tôi rồi…
– Còn chịu được không?
– Chịu… chịu… cho nữa đi…
Anh bóp mạnh eo đối phương, bắt đầu dập nhanh – phập phập phập – mông ông ta đỏ lựng, rung lên theo từng cú nhấp. Mỗi lần rút ra lại ấn vào sâu hơn, khiến “lỗ nhỏ” rên lên ưm ưm… á… a….
– Sắp ra… sắp… rồi…
Đại ghì mạnh, dập đến tận gốc, rồi nấc nhẹ, “cây hàng” co giật bắn từng luồng nóng hổi vào sâu trong. Ông chủ rên lên nghẹn ngào, run lẩy bẩy.
– A… tôi… cảm nhận được nó… đầy quá…
Anh rút ra chậm, đầu khấc trơn nhớt, một dòng trắng theo sau nhỏ giọt từ “lỗ nhỏ” đang giãn rộng. Mông ông chủ run bần bật, nhưng môi lại cười mãn nguyện.
– Tôi… sẽ chuyển khoản ngay. Đại… làm tôi sướng như điên.
Đại lau mồ hôi, kéo lại quần.
– Giao dịch là giao dịch. Đừng quen mùi rồi đòi nữa.
Rồi anh mở cửa, bước ra. Mặt vẫn bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Buổi chiều, trời kéo mây xám, mưa lắc rắc đổ xuống mái tôn. Đại ghé tạp hóa mua hộp cơm, đi ngang qua dãy trọ. Phòng Minh vẫn sáng đèn. Cửa khép hờ, nhưng không có ai ngó ra. Anh đứng lại vài giây, nhưng rồi lại bước tiếp.
Trong căn phòng nhỏ, Minh đang ngồi trước laptop, gõ từng dòng câm lặng. Tai nghe đeo một bên, mắt đỏ hoe. Trên màn hình, một đoạn hợp đồng freelance vừa được gửi đi. Cậu đang chuẩn bị cho một điều gì đó, một dự định chỉ riêng mình biết.