Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 38
Trời còn mờ sương, Đại đã thức dậy. Anh lặng lẽ bước khỏi dãy trọ, mang theo túi đồ nghề nhỏ, vai đeo chiếc khăn lau cũ sẫm màu. Không ai thức, kể cả Minh. Phòng bên vẫn im lìm, ánh sáng sau rèm cửa chưa bật lên. Anh nhìn thoáng qua rồi quay bước đi, bàn chân nện đều trên nền đường ẩm lạnh.
Công trình hôm nay là căn nhà ba tầng đang hoàn thiện. Đại làm cùng nhóm thợ cũ. Anh cởi áo sớm vì nóng, chỉ còn mỗi chiếc quần jean cũ và đôi tay trần rắn chắc dính bụi vữa. Lưng anh bóng mồ hôi, rãnh sống lưng chảy thành dòng giữa hai múi cơ nổi gồ ghề.
Ông chủ đứng trên lầu hai, mắt nhìn xuống. Ánh mắt ấy quen thuộc, găm lên cơ thể Đại như con thú đói ngắm mồi. Khi nghỉ trưa, ông lại gọi anh vào căn phòng nhỏ phía sau.
– Vẫn… chịu làm thêm chứ?
Đại nuốt khan, gật đầu. Không cần nói nhiều. Tiền đâu có đợi anh lưỡng lự.
Căn phòng phía sau vẫn là nơi ấy – vách tôn cách âm không kỹ, chỉ có chiếc quạt bàn xoay lắc kẽo kẹt. Ông chủ đã ngồi sẵn trên ghế, ra hiệu cho Đại đứng sát vào mép bàn.
– Cởi ra đi, như bữa trước ấy…
Giọng khàn đặc, lẫn mùi ham muốn lồ lộ.
Đại cởi thắt lưng, kéo khóa quần. “Cây hàng” vẫn còn mềm, nhưng to rõ, lủng lẳng giữa đám lông rậm rạp. Ông ta liếm môi, quỳ xuống, hai tay bấu lấy hông anh mà cúi đầu.
Lưỡi ấm và ướt chạm vào đầu khấc, miệng mút lấy ngay như sợ nó trốn mất. Tiếng “chóp chép” vang lên đầu tiên, rồi sau đó là “ọc ọc” khi ông ta rút sâu vào họng, nuốt trọn cả chiều dài nóng rực. Đại siết cơ bụng, hơi thở dồn dập.
Miệng ông chủ lúc nhanh, lúc chậm, có lúc rút ra đến đầu khấc rồi lại nuốt ực vào tận gốc, làm “cây hàng” kêu “phạch” từng nhịp đầy kích thích. Hai tay ông ta sờ lên mông Đại, tách ra từng múi thịt rắn như đá, rồi bóp lấy như thể đang thưởng thức một khối cơ thể hiếm có.
– Ưm… cứng hơn cả hôm trước…
Đại nhắm mắt, đầu ngửa lên trần, bàn tay siết vào mép bàn gỗ cho khỏi trượt. Họng ông ta chật kín và ấm, những cái mút nhịp nhàng khiến anh run bắp đùi, gân tay nổi cộm.
– A…
Anh rên một tiếng, cổ họng khàn khàn.
Ông chủ say mê liếm dọc thân, rồi dùng tay kích thêm dưới hạ bộ. Từng cú rút vào sâu đến tận gốc, miệng hút lấy không buông, phát ra những tiếng “bạch bạch… chóp chép… ọc ọc” đều đều đầy cuồng nhiệt.
Khi cơ thể căng ra như dây đàn, nhịp thở của Đại rối loạn, “cây hàng” giật giật trong miệng ông ta. Một cơn co thắt lan khắp người.
– Ưm…
Miệng ông ta rên lên đúng lúc ấy – cao trào tràn ra, ấm nóng, đặc quánh, bắn tận cổ họng. Ông ta không nhả, vẫn mút chặt thêm vài nhịp nữa cho đến khi Đại thở hắt ra, mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương.
Ông chủ ngước lên, miệng vẫn ươn ướt, mắt sáng rực như vừa được một món quà thỏa mãn.
– Tao thưởng thêm, mày giỏi lắm.
Đại kéo quần lên, chẳng nói gì. Anh lau mặt, rửa sơ tay trong cái xô nước cạnh tường rồi bước ra ngoài, lòng trĩu nặng.
Chiều về, anh đi ngang phòng Minh. Đèn vẫn bật. Cậu gầy đi rõ rệt, sống mũi cao gầy nổi rõ khi nghiêng đầu qua màn sáng máy tính. Có lúc anh thấy cậu dụi mắt rất lâu, rồi lại cố nhìn vào màn hình.
Đại đứng ngoài cửa, tay lỡ đưa lên định gõ… rồi lại buông.
Chẳng biết mai cậu còn im lặng nữa không. Nhưng nếu mai Minh chịu mở lời, Đại biết chắc… anh sẽ không giấu nữa.