Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 35
Cơm tối xong, trời vẫn rả rích mưa. Mùi đất ẩm và mùi vôi vữa còn bám trên người Đại lặng lẽ lan khắp căn phòng nhỏ.
Minh rửa chén xong, đứng một lúc lâu trước bồn nước. Ánh đèn trần vàng vọt phản chiếu lên sống lưng anh qua lớp áo thun mỏng. Đại từ sau nhìn đến vài giây, rồi khẽ lên tiếng:
— Chú mệt à?
Minh không quay lại, chỉ lắc đầu.
— Ờm… có chuyện gì hả? — Đại ngập ngừng — Từ hồi chiều giờ chú lạ lắm.
Không có tiếng đáp.
Đại bước lại gần, ngồi lên mép giường. Mắt nhìn vào khoảng trống dưới chân.
— Hay có ai nói gì với chú hả?
Minh im thêm một chút nữa, rồi khẽ thở ra, lau tay bằng khăn.
— Hồi sáng em đi cà phê với mấy người bạn cũ.
— Ừm…
— Có người kể… gặp anh làm thợ sửa cửa… rồi… có làm thêm nếu người ta trả tiền.
Đại khựng lại. Không phản ứng dữ dội, cũng chẳng né tránh. Anh chỉ nhếch mép cười nhạt, cúi đầu.
Minh nhìn anh, mắt đỏ hoe:
— Anh… không định giấu em hả?
— Không… giấu. Nhưng cũng không định kể. Chuyện kiểu đó… nói ra thì cũng có gì hay đâu.
Minh ngồi xuống giường đối diện, đối diện với người đàn ông mà mình khao khát, từng mong giữ trọn vẹn, không chia sẻ.
— Sao… sao lại làm vậy?
Đại ngước lên, đôi mắt đen sẫm như bị nước mưa thấm vào.
— Cũng như chú thôi. Vì tiền.
— Mấy tháng trước, có ngày đi làm cả mười mấy tiếng mà vẫn thiếu hụt. Vợ thì nghén, con thì bệnh… Mà tụi nó đâu chờ được.
— Lúc đầu… cũng đắn đo lắm. Nhưng rồi, thấy cũng là thân thể mình, người ta cần, mình cần. Chỉ là trao đổi.
Minh cắn môi, tay siết lại.
— Người đó… là Dương đúng không?
Đại gật đầu.
— Ờ, ổng hỏi thẳng, không vòng vo. Cũng sạch sẽ, rõ ràng, lịch sự.
[Cảnh tái hiện: Một tuần trước, nhà Dương]
Căn hộ nhỏ kiểu studio, gọn gàng và thơm mùi nước xịt phòng. Đại vừa lắp xong bản lề cánh cửa chính, đang lau tay thì Dương đưa ly nước.
— Cảm ơn anh. Ổng cười, ánh mắt không che giấu gì.
Đại nhận ly nước, gật đầu.
— Xong rồi, anh test lại cửa nha.
Dương khép cửa, thử kéo thử đẩy, rồi bước đến gần.
— Ổn rồi. À… mà anh có làm “dịch vụ riêng” không?
Đại nhíu mày, chưa kịp nói, Dương đã chìa ra tờ năm trăm:
— Ý em là, em trả đàng hoàng, miễn anh đồng ý. Không ép.
Đại nhìn tờ tiền, rồi nhìn Dương. Anh im một lát.
— Ờ. Cũng được, miễn không rườm rà.
Chuyện diễn ra ngay trên ghế sô-pha nhà Dương. Không âu yếm, không lời đường mật. Dương hôn lên cơ ngực anh, kéo quần anh xuống. Đại không né tránh, chỉ hít một hơi sâu, bàn tay đặt lên vai người kia như thỏa thuận ngầm. Cơ thể anh vẫn nóng, vẫn biết phản ứng, nhưng mắt thì dõi xa khỏi khung cửa kính – nơi có ánh chiều vàng nhạt và mùi nắng sắp tắt.
[Trở lại hiện tại]
Minh chống hai tay lên đùi, nhìn xuống sàn:
— Vậy… sau này anh còn tiếp tục không?
Đại ngồi im. Rồi anh vươn người, tựa nhẹ lưng vào tường:
— Tùy. Nếu cần. Còn… nếu không đến mức đó thì thôi.
Một khoảng lặng kéo dài.
Minh đứng dậy, không nhìn anh:
— Em dọn đồ ăn thừa ra ngoài. Anh tắm đi.
Đại ngồi lại một mình, nghe tiếng mưa vẫn lộp độp ngoài mái hiên, và tiếng cửa phòng trọ khẽ khàng mở ra, rồi đóng lại. Anh gục mặt vào lòng bàn tay. Không ai thấy được cái nhếch mép buồn bã ấy — của một gã đàn ông từng nghĩ mình sắt đá, nhưng giờ đang chật vật vì một ánh nhìn im lặng.