Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 32
Sáng nay, dãy trọ xôn xao từ sớm. Tiếng dép lẹt xẹt, tiếng người gọi nhau đi làm, tiếng nồi niêu từ căn bếp đầu hành lang. Ở phòng số bảy, vợ chồng Đại cũng đã dậy từ tinh mơ. Chị Thảo ngồi bên mép giường, tay đặt hờ lên bụng, ánh mắt xa xăm vừa lo vừa mừng.
Đại thì ngồi thừ bên thềm cửa, tay cầm điếu thuốc chưa đốt, mặt trầm hẳn đi. Anh mới biết tin đêm qua – vợ lại có bầu.
Chị yếu. Bác sĩ bảo cần được nghỉ ngơi, bồi bổ đầy đủ, tránh nặng nhọc. Mà cái xóm trọ này, chật chội nóng nực, ba đứa nhỏ thì nghỉ hè lại càng nháo nhào. Anh nghe lời khuyên bên phòng khám, sáng nay quyết định sẽ đưa cả nhà về bên Ngoại – cách đây hai tiếng xe máy – để ông bà ngoại chăm sóc mẹ con Thảo một thời gian.
Minh vừa dọn xong hộp cơm sáng, đứng nơi cửa phòng mình thì thấy Đại dắt xe ra. Chị Thảo bế con út, hai đứa lớn lon ton xách đồ. Bầu không khí khác hẳn mọi hôm – không rộn ràng, mà lặng thinh, trĩu nặng.
Minh bước đến, chưa kịp hỏi gì, thì chị Thảo đã cười nhẹ:
— Tui có bầu lại rồi đó Minh… Bác sĩ biểu về bên nhà Ngoại cho đỡ cực. Ở đây nóng nực quá, ba đứa nhỏ nghịch nữa, tui sợ giữ không được…
Minh khựng một nhịp, mắt lướt về phía Đại đang cột túi đồ sau xe. Lồng ngực thoáng chật chội.
— Vậy… chị giữ gìn sức khỏe nha. Về đó nghỉ ngơi tốt hơn thiệt.
Chị Thảo gật, rồi đưa mắt nhìn theo chồng mình. Giọng nhỏ lại:
— Đại nó… làm cực quá. Mấy bữa nay tui thấy ảnh thức khuya, về muộn, có khi về mà chẳng dám nằm xuống nghỉ… Ảnh là vậy đó. Làm gì cũng giấu, miễn có tiền đưa cho tui là được. Nhưng mà… cũng lo.
Chị đưa mắt nhìn Minh, ánh nhìn có gì đó gửi gắm:
— Ở đây… chỉ còn mình chú hay qua lại phòng, biết nó thế nào. Giúp tui để ý ảnh dùm nghen. Nhiều khi… mấy chuyện ảnh lôi thôi, nói không nghe, người khác nói còn đỡ hơn…
Minh không nói được gì, chỉ khẽ gật đầu. Tim như có ai bóp nhẹ một cái.
Chị Thảo gọi mấy đứa nhỏ, biểu tụi nó chào “chú Minh”. Cả ba đứa, đứa nào cũng nhễ nhại mồ hôi, nước mắt lưng tròng mà vẫn cố cười. Đứa lớn nhất là con Thư, ôm lấy Minh trước:
— Chú Minh nhớ tụi con nghen…
Hai đứa sau cũng lần lượt ôm chân, ôm eo, bàn tay nhỏ bấu vào áo Minh khiến anh rưng rưng. Mùi tóc trẻ con, tiếng nói lí nhí bên tai, tất cả làm lòng anh mềm nhũn. Anh gật liên tục, cố nở cười mà không nói nổi gì.
Đại dắt xe đến gần, nhìn cảnh đó, bỗng khựng lại một chút. Mắt anh sẫm xuống. Mãi mới nói được một câu:
— Chừng nào tụi nhỏ ổn, tôi rảnh, tôi chạy về thăm…
Rồi quay sang Minh, giọng trầm hẳn:
— Ở lại… ráng lo liệu dùm. Mấy hôm đầu chưa quen, chắc tôi chưa ngủ nổi.
Minh nhìn anh. Gã đàn ông cao to, trán rám nắng, giọng nói như khê khê trong ngực. Có cái gì đó trong đôi mắt Đại khiến Minh muốn níu lấy, nhưng chỉ dám nuốt xuống.
— Anh cứ đưa chị về lo cho ổn đi… Ở đây em dọn giúp chút ít, có gì cần thì nhắn.
Đại gật nhẹ, không nói thêm. Anh đội nón, nổ máy xe. Chị Thảo ngồi sau, ba đứa nhỏ chia nhau một xe khác thuê của người quen, lóc nhóc mà rộn ràng.
Cả nhóm đi khuất dần ở đầu hẻm. Tiếng xe xa dần. Chỉ còn Minh đứng lại ở hành lang dãy trọ, trước mắt là cái bóng âm u của phòng số bảy, giờ trống không, gió lùa qua khe cửa.
Vắng Đại.
Vắng cả tụi nhỏ.
Một khoảng trống nhòe nhòe trong lòng Minh. Anh vẫn đứng đó rất lâu, tay lần vào túi quần, ngón cái mân mê chiếc chìa khóa phòng mà Đại từng gửi hôm nào: “Lỡ tui đi vắng mà cần lấy gì, vô giùm…”.
Lúc đó, Đại không biết – Minh đã cất nó như cất một nỗi mong manh.
Và sáng nay, nó trở thành một cái gì đó… khác đi rồi.