Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 30
Trời mới vừa hửng sáng, đám con của Đại đã được chị Thảo dẫn đi chợ mua ít đồ lặt vặt. Trong xóm trọ còn yên, Minh thì mới ngồi dậy, tóc tai rối bời vì đêm qua ngủ chẳng yên. Mà sao yên cho nổi, khi lưng cậu vẫn còn âm ẩm nhớ cái cảm giác bị Đại ôm sát, cây hàng nóng rực ấy lấp đầy lỗ nhỏ đến tận cùng.
Tiếng gõ cửa vang lên ba tiếng – chắc tay và quen thuộc.
Minh mở cửa, chưa kịp hỏi thì đã thấy Đại đứng đó, áo ba lỗ ướt đẫm mồ hôi, tay xách đôi găng vải.
“Dậy rồi hả? Có khách thuê khiêng tủ với tivi, đồ to quá, một mình anh không làm nổi. Theo anh phụ, chút anh chia tiền.”
Minh chớp mắt, tim khẽ đập mạnh. Cậu chẳng nói gì, chỉ gật đầu rồi vội vã thay quần áo, chải sơ tóc. Cảm giác được cùng đi làm với Đại, được bước cạnh thân hình ấy giữa ban ngày, khiến trong người Minh rạo rực. Như thể, mình cũng là “người của anh” vậy.
Khách ở cuối con đường đất – một gã đàn ông hơn bốn mươi, đeo kính đen, bụng phệ nhưng ăn mặc bảnh bao. Nhà có vẻ khá giả, đang sửa sang lại để chuyển về ở.
Ngay từ lúc thấy Đại bước vô sân, ông ta đã nheo mắt cười:
“Chà chà, lực lưỡng quá trời… nhìn là biết làm việc giỏi rồi…”
Minh bước theo sau, thấy rõ ánh mắt tên đó như dính chặt vào ngực Đại, rồi dán xuống hông, nơi cái quần vải cũ ôm gọn lấy phần dưới nổi bật. Lúc hai người bưng cái tủ gỗ to từ phòng ra ngoài xe, hắn đứng chắp tay sau lưng, miệng huýt sáo khe khẽ.
“Cái tủ này phải bưng cho khéo nha, cưng quá mà bể thì tiếc…” – hắn vừa nói, vừa liếc sang Đại một cách trơ tráo.
Minh nhíu mày. Cậu đang giữ góc sau của cái tủ, nhưng mắt không ngừng liếc nhìn tên khách – và nhất là, nhìn cái cách hắn nhìn Đại. Rõ ràng không phải ánh nhìn bình thường. Nó có sự muốn chiếm hữu, sự thèm khát lồ lộ.
Khi đến lúc khiêng cái tivi màn hình lớn ra, Đại cởi phăng áo ba lỗ, quấn lên tay lau mồ hôi, để lộ toàn bộ tấm lưng rắn chắc, từng múi cơ bóng mồ hôi ánh lên dưới nắng sớm.
Tên khách suýt nữa làm rớt ly nước trên tay. Hắn bước lại gần, giả vờ hỏi:
“Cơ thể vậy là phải luyện nhiều lắm hả anh Đại? Tối anh có làm thêm không? Tôi hay thức khuya… cần người vặn ốc, dời bàn chút thôi…”
Minh nghe tới đó, máu trong người như bốc lên đầu. Cậu nghiến răng, cố giữ nét mặt tỉnh táo nhưng tay nắm chiếc điều khiển tivi suýt siết vỡ.
“Ổng nói vậy mà anh không phản ứng gì hả?” – Minh nghiêng đầu hỏi nhỏ, khi hai người đang cột chặt món đồ cuối vào xe ba gác.
Đại quay sang, môi mím cười: “Kệ. Mấy người đó thích nói kiểu đó. Miễn trả đủ tiền công là được.”
Minh bực mình thấy rõ. Cậu im lặng, nhưng khi ngồi sau xe cùng Đại về dãy trọ, tay lại cố ý vòng ra sau, siết lấy lưng anh một cái thật chặt. Đại quay đầu cười khẽ:
“Ghen à?”
Minh liếc anh một cái: “Không… chỉ thấy không thích.”
“Không thích vì người ta nhìn anh? Hay vì anh không cản?”
Minh không đáp. Cậu ghé đầu vào lưng Đại, để mũi mình chạm vào mùi mồ hôi quen thuộc. Thay cho lời, cậu khẽ thì thầm:
“Anh mà đi vặn ốc cho ông đó, tối nay khỏi mong có miệng ngoan nữa.”
Đại bật cười ha hả giữa đường. Tiếng cười ấy tròn trịa, nặng vị đàn ông, khiến trái tim Minh đập rộn ràng.
Tối đó, trời đổ mưa rả rích. Cả dãy trọ im ắng, chỉ còn tiếng nước nhỏ tong tong từ mái tôn lỗ chỗ.
Ba đứa nhỏ đã ngủ say, chị Thảo đi làm đêm chưa về. Gian phòng nhỏ nhà Minh lặng thinh trong bóng tối, chỉ có ánh đèn ngủ cam nhạt soi mờ mặt bàn, chăn gối.
Đại bước vào, áo ướt đẫm mưa, đôi tay to thô cởi áo ném lên ghế. Minh đang đứng đó, mặc mỗi cái quần đùi mỏng, tóc ẩm, mặt không biểu cảm – nhưng mắt lại rực lên thứ ánh nhìn chẳng giấu được.
Đại ngồi xuống giường, vỗ nhẹ đùi:
“Lại đây… ngoan coi.”
Minh không nói gì, chỉ bước tới, chậm rãi quỳ xuống giữa hai chân Đại. Bàn tay mảnh khảnh vuốt lên đùi anh, rồi luồn nhẹ vào lưng quần, kéo nó xuống dưới đùi.
Cây hàng to lớn, nóng ẩm, vừa được giải thoát khỏi lớp vải thì bật phập ra trước mặt Minh, hừng hực mạch máu.
Minh ngước lên nhìn anh một chút, rồi cúi xuống. Lưỡi cậu vờn quanh đầu cây hàng, rồi ngậm nhẹ phần chóp, chóp chép từng chút, tạo ra thứ âm thanh ẩm ướt mà Đại mê mẩn.
“Chóp chép… ưm…” – miệng Minh ngậm sâu hơn, cổ họng mở rộng, rướn tới sát gốc.
Đại ngả đầu ra sau, một tay siết lấy tóc Minh, tay còn lại đặt lên thành giường, thân người giật khẽ từng đợt vì cảm giác đang được nuốt trọn.
“Ừm… miệng ngoan… vậy mới đáng thưởng…” – anh rền rĩ, giọng trầm đục.
Minh rút ra, liếm một đường dài dọc cây hàng, rồi lại ngậm trở vào sâu hơn. Tay cậu mân mê hai bắp đùi rắn chắc của Đại, lâu lâu bóp nhẹ để anh rên lên khe khẽ.
Ọc ọc… chóp chép… – âm thanh ẩm ướt vang trong không gian chật hẹp, đầy gợi tình.
Đại nắm chặt lấy gáy Minh, đẩy nhẹ từng cú một vào sâu họng, như thể muốn đánh dấu lại cái miệng nhỏ mà anh bắt đầu nghiện không dứt ra được.
“Thưởng cho cái miệng này là đúng… chậc… ngoan lắm, cưng à… để anh rút ra cho vào lại, sâu hơn nữa…”
Minh không từ chối. Cậu ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt ươn ướt, ửng đỏ vì ngộp, nhưng vẫn nuốt trọn khi Đại thúc vào lần nữa, mạnh mẽ hơn, sâu và dày.
Miệng cậu rền rĩ: “Ưm… a… ưm ưm…”
Đầu đẩy tới lui theo nhịp, cây hàng trong miệng trơn nhẫy vì nước miếng, bóng loáng, trượt ra vào phát ra tiếng bạch bạch.
Đại rít qua kẽ răng, gân cổ nổi hằn. Cơ bụng anh căng cứng, đùi gồng siết. Trong tích tắc, cả thân người như run nhẹ. Một nhịp sâu – và Minh cảm nhận từng dòng nóng rát phun thẳng vào cổ họng, khiến cậu phải nuốt vội theo phản xạ.
“Chậc… hết sạch rồi… ngoan, ngoan lắm…” – Đại vừa thở gấp vừa vuốt má cậu, rút ra chậm rãi, để lại một vệt trắng kéo dài dính nơi môi.
Minh thở nhẹ, miệng vẫn há hé. Cậu ngước lên, nghịch nghịch chóp lưỡi liếm môi.
“Em giữ anh bằng cái miệng này… anh dám đi phục vụ tên khách đó coi?”
Đại bật cười, kéo cậu lên giường, ôm chặt vào lòng, bàn tay vẫn còn tham lam sờ lên ngực, lên eo:
“Chỉ phục vụ em là đủ mệt rồi…”
Đại kéo Minh nằm lên giường, mặt úp xuống nệm, một tay giữ gáy cậu ép nhẹ, tay còn lại kéo quần Minh xuống tận đầu gối.
“Miệng ngoan vậy… anh thưởng thêm cho…” – giọng anh khàn khàn, hơi thở phả sát gáy Minh, khiến sống lưng cậu nổi hết da gà.
Lỗ nhỏ phía sau cậu vừa lộ ra liền bị bàn tay thô ráp của Đại vuốt ve, tách nhẹ hai múi mông trắng. Minh rùng mình, lưng cong lên phản xạ, tay bấu lấy nệm.
“Ưm… thưởng gì đó, nói em nghe đi…” – cậu rên khẽ, mắt nhắm, mông nhích nhẹ như mời gọi.
Đại không đáp, chỉ cúi đầu xuống, thè lưỡi liếm một đường dài từ đùi non lên tận khe mông, rồi dừng lại ở lỗ nhỏ, liếm quanh đó thành vòng tròn.
“Ư… a… đừng… đừng mà…” – Minh rên, người co giật. Nhưng mông lại càng ưỡn ra hơn.
Đại bật cười, ngậm khẽ lỗ nhỏ, đầu lưỡi len sâu vào, liên tục đảo vòng, mút lấy mút để như đó là chỗ ngọt nhất trần đời.
Chóp chép… chụt chụt…
Minh rên rỉ không ngừng, nước miếng và khoái cảm làm khu vực ấy ướt sũng, mềm ra, mạch đập giật từng hồi. Cậu nắm chặt ga giường, thở gấp:
“Ư… anh Đại… a… vào đi… thưởng em đi…”
Lúc này, cây hàng của Đại đã cứng trở lại, to hơn cả lúc nãy. Anh chống tay, kéo mông Minh lên cao hơn, đầu cây hàng nóng rực dí vào cửa sau, chờ đợi.
“Thưởng cho cái miệng ngoan… anh đẩy vô nha…”
Phạch.
Minh rít khẽ khi thân nóng ấy trượt vào chậm rãi. Cảm giác lấp đầy quen thuộc khiến cậu ngất ngây.
Bạch… bạch… bạch…
Đại bắt đầu nhấp từng cú sâu, đều đặn. Tay anh nắm eo cậu, giữ chặt để không trượt.
Minh rên không thành tiếng, chỉ còn tiếng ưm, ưm, á á…. Người bị đẩy tới lui theo mỗi cú nhấp dồn lực, mỗi lần rút ra gần hết rồi lại đâm mạnh vào, khiến cả cơ thể Minh rung lên.
“Miệng ngoan, mông cũng ngoan… trời ơi cái lỗ này…”
Đại hổn hển, dồn lực vào nhịp thúc, càng lúc càng mạnh, sâu, khiến tiếng bạch bạch vang dội trong gian phòng nhỏ.
Mồ hôi nhỏ giọt từ cằm anh xuống lưng Minh. Cậu cong người, rên khan, nước mắt dâng lên vì quá sướng.
“Ư… a a… anh Đại… tới… tới rồi…”
Đại gầm nhẹ, rút ra rồi đẩy một cú thật sâu, thật mạnh. Cậu co giật dưới thân anh, lỗ nhỏ siết chặt lấy cây hàng, rút lấy từng giọt chất thưởng nóng rực của Đại, tuôn tràn vào bên trong.
Cả hai nằm thở, dính lấy nhau như vừa vượt qua một cơn bão. Đại cúi xuống, hôn lưng Minh:
“Lần sau mà còn giận vu vơ… anh phạt luôn, khỏi thưởng…”
Minh cười khẽ, không nói, chỉ kéo tay Đại ôm siết lấy mình hơn nữa.
Minh quỳ xuống, tay giữ lấy cây hàng của Đại vừa ướt mồ hôi vừa nóng rực. Cậu đưa đầu lưỡi liếm nhẹ lên rãnh dưới, rồi ngậm trọn lấy đầu khấc đỏ hồng, đôi môi khép sát, bắt đầu chóp chép mút đều.
“Ư… đúng rồi, ngoan lắm…” – Đại gằn giọng, một tay đặt lên đầu Minh, ép nhẹ.
Minh rút vào sâu hơn, cổ họng mở dần để nuốt trọn chiều dài. Cậu vừa mút vừa thở, nước miếng trào ra hai bên khóe môi, ánh mắt ngước lên nhìn Đại đầy khao khát.
Ọc ọc… chóp chép… ực…
“Bóp nhẹ nữa… ừ… vậy… trời…” – Đại rên, gồng người khi cây hàng giật từng nhịp trong miệng Minh.
Chỉ vài cú đẩy hông sau cùng, phập – ọc, dòng nóng rực thưởng trắng bắn thẳng vào họng Minh. Cậu nuốt lấy, không chừa giọt nào, cổ họng co bóp nhẹ, khiến Đại phải nghiến răng rên lớn.
“Á… xuất… a… Minh…”
Minh ngửa mặt lên khi rút ra, đầu lưỡi liếm quanh đầu khấc thêm lần nữa như đang vét sạch “quà”. Cậu mỉm cười, mắt long lanh:
“Lần sau, em còn ngoan hơn nữa đó…”