Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 3
Nắng trưa miền Nam oi đến rát mặt. Dãy trọ nằm lọt thỏm giữa con hẻm nhỏ, tường tôn mái tôn hấp nhiệt như cái lò. Người ta trốn nắng bằng cách đóng cửa, bật quạt hết cỡ, nằm yên bất động. Nhưng riêng căn phòng cuối, cửa vẫn mở toang. Và gã Đại vẫn làm việc, như thể cơ thể gã là thứ bất khả chiến bại với thời tiết.
Chiếc quần thun bạc màu, lưng thấp đến nỗi chỉ cần cúi nhẹ là phần rãnh mông rắn chắc hiện rõ. Gã trần trụi, chỉ mặc độc chiếc áo ba lỗ vắt vai. Cơ bụng sáu múi nổi lên như đá cuội. Bả vai rộng, bắp tay uốn cong, ngực căng rắn rỏi nhô lên mỗi khi gã chống tay xuống nâng vật nặng.
Gã đang giúp người đầu hẻm chuyển nhà. Vác tủ lạnh, khuân máy giặt, bê giường sắt – từng lần gã rướn người, siết chặt quai đeo, cả mảng lưng to rộng lại phập phồng theo nhịp thở. Mồ hôi nhỏ giọt, len qua hõm lưng, luồn theo rãnh cơ xuống tận phần eo lõm. Ánh nắng gắt rọi vào người gã, phản chiếu từng làn nước long lanh như mật.
Mỗi chuyển động của gã là một cơn bức xạ, khiến cả dãy trọ tưởng như không còn thở nổi.
Phòng 4, cậu sinh viên năm ba ôm laptop giả vờ học bài nhưng mắt không rời khỏi tấm lưng ấy. Phòng 6, anh thợ điện ngồi thở dài, tay giữ lon bia đã chảy nước vì lạnh nhưng mắt lại nóng rực, không rời khỏi bắp đùi gã đang co giãn.
Gã làm việc không ngừng. Ai nhờ gì cũng làm. Dựng cột sắt, sửa ống nước, vá mái tôn, đẩy xe ba gác… Không than vãn, không kêu ca. Nhưng chính cái sự lặng lẽ, rắn rỏi đó lại khiến người ta phát rồ.
Tối xuống, Đại tắm gội sau một ngày rã rời. Gã chỉ quấn khăn ngang hông, nước từ tóc chảy xuống ngực, len giữa hai múi bụng rồi tan dọc theo đùi. Khi vợ gọi, gã bước vào phòng, đóng cửa lại – và như thường lệ, đêm lại bắt đầu nóng lên.
Giường gỗ bắt đầu phát ra tiếng kẽo kẹt, rồi những nhịp đập quen thuộc.
Phạch… phạch… bạch… bạch… bạch…
– Ưm… Đại… chậm thôi… nóng… a…
Bạch bạch bạch bạch bạch…
Tiếng rên không lớn, nhưng đủ để dãy trọ nóng hơn cả buổi trưa. Đôi khi, người ta tưởng tượng ra cảnh cánh tay rắn như cột nhà đang ghì lấy tấm thân mảnh mai, cây hàng được đồn là “cứng như sắt” đang dập mạnh, tràn ngập âm thanh của da thịt, mồ hôi và khao khát.
Người phòng bên chợt siết chặt ga trải giường. Người tầng trên vô thức đẩy cửa sổ ra hứng gió, nhưng ánh mắt lại rơi về hướng phòng cuối. Có tiếng nước vặn nhỏ chảy. Có người thở dài. Có tiếng gõ nhẹ lên tường. Có tiếng chạm vào cơ thể mình trong bóng tối.
Một chiều nọ, khi gã đang sửa bóng đèn trước hiên trọ, áo thấm mồ hôi dán sát vào ngực, thì cậu sinh viên phòng 2 bưng ly trà ra:
– Anh Đại uống chút cho mát. Em thấy anh cực quá…
Gã cười, nhận lấy.
– Ừ, cảm ơn.
Cậu chần chừ một lúc, rồi ngước lên:
– Anh… khỏe thật đó. Hôm qua, em… em nghe tiếng… vợ anh la quá trời…
Gã gãi đầu, lúng túng:
– Ờ… ờ thì…
Cậu chớp mắt, nhìn thẳng:
– Nếu… nếu một ngày nào đó… anh rảnh… mà cần thêm chút tiền… thì…
Ánh mắt ấy không giấu nổi khao khát. Không còn là lời đùa.
Vài hôm sau, một ông chủ quán cà phê gần đó – người từng thuê Đại sửa bồn nước – ghé ngang, dúi vào tay gã một bao thuốc:
– Lúc nào rảnh, ghé chỗ chú, có cái việc… cần làm bằng tay mạnh một chút.
Giọng ông khàn khàn, và ánh nhìn thì trườn dài theo đường gân tay Đại đang cầm điếu thuốc.
Gã chẳng nói gì. Nhưng ánh mắt gã dần trở nên trầm hơn. Như thể… đang cân nhắc.
Vì tiền à?
Hay vì cơ thể này sinh ra để bị người khác thèm muốn?
Và rồi, một đêm nọ, khi cả khu trọ đã tắt đèn, có một bóng người đứng trước cửa phòng Đại. Gõ cửa ba cái. Rất khẽ. Nhưng đủ rõ ràng.