Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 29
Gió đêm mơn man qua ô cửa sổ dãy trọ, đem theo mùi mồ hôi lẫn mùi vải khô nắng, vờn nhẹ trên làn da. Trong căn phòng ẩm thấp, ba đứa trẻ nằm co ro trên chiếc giường kê tạm bằng ván ép, mỗi đứa đắp một cái khăn mỏng. Tiếng quạt máy rè rè xoay nhè nhẹ. Minh ngồi tựa lưng vào vách, tay cầm điện thoại, ánh sáng mờ xanh phản chiếu lên gò má.
Bỗng một bàn tay to, thô ráp chạm nhẹ vào cổ tay cậu. Minh giật mình quay lại, thấy Đại – trần trụi nửa người, chiếc quần short cũ trễ lưng – đang đứng sau lưng cậu, mắt hơi đỏ, giọng khàn như bị gió rát cổ.
“Lại đây…” – Đại kéo nhẹ tay Minh, thì thào sát tai – “mút cho anh đi…”
Minh cứng người. Tim đập dồn như trống hội. Cậu nhìn lướt về phía giường tụi nhỏ – ba đứa vẫn ngủ yên, miệng hé hé, chẳng hay biết gì. Trong bóng tối đặc quánh, chỉ còn hơi thở Đại phả lên gáy. Cậu chưa kịp gật, Đại đã kéo cậu lại gần, tay đặt lên gáy như thể giữ lại.
Hơi nóng từ người đàn ông to lớn trùm lấy Minh. Hơi men còn vương trong người Đại làm không khí xung quanh cũng hừng hực. Từ bên dưới chiếc quần vải rộng, cây hàng cứng cáp, nổi bật, gồng lên như đang đòi hỏi. Đại ấn nhẹ đầu cậu xuống, tiếng thở nặng nề kèm câu nhấn lại, thấp và rõ: “Mút cho anh đi… ngoan…”
Minh ngước nhìn, mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại rực lên. Cậu khẽ quỳ xuống. Tay run nhẹ khi luồn vào lưng quần của Đại, kéo xuống một nấc. Cây hàng bật ra, nóng hổi, đầy mạch đập. Minh đưa tay ôm lấy gốc, nghe rõ tiếng hít vào kẽ răng từ gã đàn ông trên đầu. Mũi cậu gần sát gốc, mùi mồ hôi xen lẫn vị đàn ông đặc trưng khiến cậu run khẽ.
Đôi môi hé mở, đầu lưỡi chạm khẽ vào đầu cây hàng, rồi mút vào, ướt át. Tiếng chóp chép vang lên khe khẽ, như tiếng nước nhỏ giọt giữa đêm. Đại ngửa đầu dựa vào vách, bàn tay giữ nhẹ gáy Minh, miệng rên khẽ: “Ừ… vậy đó… ngoan…”
Minh nhịp đều, môi khép chặt quanh thân thịt căng cứng. Lưỡi miết dọc theo sống, mút sâu rồi rút ra, lại mút vào, mỗi nhịp như rút tủy người đàn ông kia. Tiếng ọc ọc vang lên trong không khí yên tĩnh, át cả tiếng quạt máy. Đại siết nhẹ vai Minh, bụng dưới co giật, hông khẽ đưa, đẩy nhẹ vào miệng.
Minh đón theo từng nhịp, sâu dần, ướt át dần, hai tay bám chặt vào đùi Đại. Đầu Đại gục xuống, miệng khẽ phát ra mấy tiếng ưm… a… rền rĩ như nhịn mãi mới dám bật ra. Hắn nhìn xuống, thấy gò má Minh đỏ ửng, ánh mắt vờn theo từng nhịp mút say mê.
“Không ngờ… con trai mà mút cũng đã vậy đó…” – Đại thì thầm, bàn tay ve nhẹ sau gáy Minh như vuốt ve món đồ quý giá.
Minh không nói gì, chỉ tăng nhịp, tăng độ sâu. Tiếng phạch khẽ vang lên khi đầu va vào hông, theo từng lần cây hàng trượt sâu vào cổ họng. Đại gồng người, hai chân run khẽ, rồi bật một tiếng “Á…!” khe khẽ, nghẹn lại giữa cổ họng.
Một luồng ấm nóng phóng ra, sâu vào tận cổ Minh. Cậu nghẹn nhẹ, nhưng nuốt lấy, không né tránh. Mùi vị tanh nồng lấp đầy khoang miệng, nhưng cậu vẫn giữ chặt gốc, mút nhẹ thêm vài nhịp nữa mới chậm rãi rút ra.
Cây hàng của Đại trơn nhớp, ẩm ướt. Minh dùng lưỡi liếm quanh đầu, như một cách lau dọn. Đại thở hắt, đôi mắt lờ đờ mê mụ vì khoái cảm. Hắn cúi xuống, nắm lấy tay Minh kéo dậy, áp mặt cậu vào ngực mình.
“Biết mút cho anh vậy… mai mốt khỏi cần đi khách nữa…” – Đại nói nhỏ, hơi rượu phả xuống tóc Minh. “Vợ bé của anh…”
Minh gật nhẹ, tim đập rộn. Ngoài kia, trời vẫn chưa sáng. Trong gian trọ cũ kỹ, chỉ có tiếng thở ấm nóng giữa hai người đàn ông và tiếng quạt xoay lặng lẽ. Lũ nhỏ vẫn say ngủ, chẳng hay biết bố chúng vừa được yêu theo cách thầm kín nhất…
Minh chưa kịp đứng vững thì đã bị Đại đẩy nhẹ ngược về chiếc chiếu trống sát góc phòng. Tấm rèm vải sờn khẽ động, ánh sáng từ cột đèn đường len qua những kẽ hở, hắt lên thân thể trần trụi của người đàn ông cao lớn đang ngồi xuống, áp cả tấm lưng vạm vỡ lên người cậu.
“Hồi nãy… ngoan lắm,” – Đại khẽ nói, tay xoa sau lưng Minh. “Giờ anh cho thưởng…”
Minh chưa kịp đáp thì đã thấy bàn tay to bản luồn vào lưng áo mình, kéo phăng vạt áo lên, rồi tụt luôn chiếc quần mỏng đang mặc. Không khí đêm lạnh se lại lướt qua da thịt cậu, khiến toàn thân nổi gai ốc. Minh đỏ mặt, hơi thở gấp gáp khi cảm nhận rõ cây hàng vừa được mút sạch giờ lại cứng dần, áp sát khe mông cậu.
Đại quỳ sau lưng Minh, tay ép nhẹ xuống, thì thầm: “Im, đừng làm ồn… tụi nhỏ còn ngủ…”
Rồi không cần chờ thêm, đầu cây hàng chạm đúng lỗ nhỏ ẩm ướt vừa được Minh dùng lưỡi chiều chuộng. Đại ấn nhẹ, trượt vào một đoạn, khiến Minh nấc lên, cắn môi ghìm tiếng.
Phạch… một tiếng nhẹ vang lên khi thân thịt ấy đi vào, ấm và dày, trơn ướt vì nước miếng còn sót lại. Minh run lên từng hồi, hai tay siết chặt chiếc gối kê dưới ngực. Đại thì rướn người, hai tay ôm chặt eo cậu, kéo sát về phía mình, đẩy vào thêm, từng nhịp sâu dần.
“Ưm… a… Đại…” – Minh khẽ rên, mặt úp xuống chiếu, giọng nghèn nghẹn.
“Im… đừng kêu…” – Đại gằn giọng, nhưng vẫn dịu tay vuốt lưng cậu – “Anh khen miệng ngoan… giờ cái này cũng phải ngoan…”
Bạch… bạch… bạch… tiếng va chạm vang đều trong không gian nhỏ, lúc đầu còn rụt rè, sau mạnh dần theo từng cú hông đẩy. Đại đưa vào thật sâu, rồi giữ yên, xoay nhẹ trong trong, như muốn cảm nhận từng sợi cơ co bóp quanh thân thịt nóng hổi.
Minh cắn môi, toàn thân bủn rủn. Mỗi lần Đại rút ra gần hết rồi lại phạch một cú dứt khoát vào tận sâu khiến cậu phải siết tay vào chiếu, miệng há khẽ, phát ra mấy tiếng ư hự rời rạc: “A… á… a…”
Gáy cậu ướt đẫm mồ hôi, trong khi Đại cúi sát hơn, ngực dán chặt lưng, tay luồn xuống vuốt bụng dưới, miết dọc sống lưng rồi bóp chặt mông, dồn lực đẩy từng nhịp như trừng phạt lẫn thưởng cho sự ngoan ngoãn ban nãy.
Minh mơ màng, cảm giác bụng dưới căng tức, mắt hoa lên theo từng cú thúc mạnh mẽ. Tiếng bạch bạch mỗi lúc một nhanh, rồi chợt dồn dập. Đại rên khẽ: “Gần… rồi…”
Một cú phạch sâu nhất khiến Minh nảy người lên, rồi siết chặt toàn thân khi luồng tinh nóng phóng thẳng vào bên trong, đầy và nặng. Đại ghì Minh sát vào hông mình, thở gấp, rồi cúi xuống liếm mồ hôi dọc gáy cậu.
“Giỏi lắm… ngoan như vậy… tối mai nữa nha…”
Minh không nói gì, chỉ thở dồn dập, mặt úp xuống gối, miệng khẽ cong lên, nửa ngượng ngùng, nửa mãn nguyện. Trong không gian trọ cũ, tiếng quạt vẫn quay đều, tiếng thở hoà vào nhịp đêm, lặng lẽ và mặn mòi như mùi đàn ông còn đọng lại nơi tấm chiếu mỏng manh.