Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 28
Từ đầu tuần, tụi nhỏ được nghỉ hè. Chị Thảo vẫn đi làm ca ở xưởng giặt, sáng đi chiều về. Đại thì thợ đụng ai kêu gì đi nấy, chẳng có ngày nghỉ cố định. Thành ra ở nhà chỉ còn ba đứa con – thằng Tý, con Mít, con Nhỏ – đứa nào cũng hiếu động như đàn ong vỡ tổ.
Minh vẫn làm việc online. Công việc không cố định giờ giấc, miễn đúng hạn là được. Từ lâu, cậu đã quen cảnh nhà Đại luôn ồn ào mỗi khi lũ nhỏ ở nhà, nhưng chẳng vì thế mà cậu phiền lòng. Ngược lại, mỗi lần tụi nhỏ chạy sang, gọi “chú Minh ơi” là lòng cậu mềm nhũn.
Hôm nay, trời nắng sớm. Đại dậy sớm, ghé sang đưa cho Minh ít tiền chợ. Anh nói nhanh:
– “Anh đi lắp cái mái che trong khu phố trên. Trưa anh không về ăn đâu. Em nấu gì cho tụi nhỏ dễ ăn nha.”
Minh gật đầu, nhận lấy túi tiền mà lòng bồi hồi. Không phải vì số tiền, mà vì cách Đại nhìn cậu – ngắn gọn, cộc cằn nhưng chất chứa gì đó rất đàn ông. Lúc bước khỏi cửa, Đại còn liếc nhìn cậu thêm lần nữa, ánh mắt như kéo dài thứ dư vị của đêm qua chưa kịp nguội.
Lũ nhỏ thì đang ngồi chơi trò cắt giấy dán vẽ, giấy vụn bay tung tóe cả nền phòng. Minh rửa mặt xong là vào bếp, nấu món cháo thịt bằm cà rốt. Đơn giản mà đủ chất, tụi nhỏ thích.
Giữa lúc chờ cháo sôi, Minh mang thau đồ ra sân ngồi giặt – áo quần của ba đứa nhỏ hôm qua. Tụi nó nghịch bẩn quá, chẳng đứa nào biết giặt. Cậu xắn tay áo, ngồi bên vò mạnh, tay ngập trong nước xà phòng, trong đầu lại lởn vởn hình ảnh của “cây hàng” tối qua – to, nóng, nặng tay, còn để lại cảm giác nhấp nhô trong miệng.
Cậu đỏ mặt, hất nước lên mặt mình cho tỉnh.
Cháo sôi. Tụi nhỏ bu lại, miệng réo “Chú Minh, đói quá à!”
– “Rồi, vào ngồi ngay ngắn hết đi.” – Cậu cười, múc ra từng chén, thổi nguội cho từng đứa.
Mít vừa ăn vừa hỏi:
– “Chú Minh nấu ngon như mẹ! Mà sao chú chưa có vợ?”
Cậu bật cười, vờ lơ đi.
– “Chú lo tụi con ăn đã. Hỏi lắm ăn cháo không ngon đâu.”
Trưa đứng bóng, nắng chang chang. Minh cho tụi nhỏ ngủ sau khi tắm mát và bật quạt. Cậu trở lại bàn làm việc, tai đeo tai nghe gõ gõ vài dòng báo cáo. Nhưng tâm trí thì vẫn lạc đâu đó – nơi bắp đùi rắn chắc, nơi giọng nói trầm khàn của ai đó cứ rền bên tai.
Cậu khẽ thở dài.
Dạo này, anh Đại không còn lạnh lùng nữa. Những cái chạm, cái nhìn, câu nói – như thể anh cũng dần xem cậu là “vợ bé” trong âm thầm.
Mỗi lần nghĩ đến điều đó, tim Minh lại rộn ràng, còn cơ thể thì râm ran thứ cảm giác thiếu thốn lạ lùng.
Cậu không mong gì nhiều. Chỉ cần được nấu ăn, được ở cạnh chăm sóc tụi nhỏ, và đôi khi… được anh nhìn bằng ánh mắt đó.
Chừng đó cũng đủ để Minh cảm thấy mình đang sống thật với lòng mình.
…
Giữa trưa nắng gắt, Đại vẫn leo lên mái tôn lắp khung che cho nhà ông khách ở cuối hẻm. Nắng hắt xuống mái nong lên như chảo rang, mồ hôi Đại ướt đẫm lưng áo, dính sát vào từng múi cơ săn chắc. Mỗi khi anh giơ tay vít mấy con ốc, là cơ tay cuồn cuộn nổi lên, da rám nắng lấm tấm bụi thép, mùi mồ hôi lẫn mùi sắt thép hòa vào nhau tạo thành thứ mùi đặc trưng rất đàn ông.
Ông khách đứng dưới, vừa xem anh làm vừa trầm trồ:
– “Gã thợ này mà bán cái thân chứ không phải bán sức thì cũng hút như trai showbiz.”
Đại chẳng để ý. Đã quen với những ánh nhìn thèm thuồng lén lút như vậy.
Xong việc sớm hơn dự tính, Đại được trả tiền ngay tại chỗ. Trên đường về, anh ghé vào sạp trái cây bên lề, lựa một ít mận, nhãn và xoài chín. Tay vừa cầm bịch, miệng anh vừa lẩm bẩm:
– “Tụi nhỏ chắc thèm… với cậu kia nữa, dạo này lo tụi nhỏ giùm mình, cũng nên có gì cho cậu vui mồm.”
Anh chẳng gọi tên, chỉ nói “cậu kia” – nhưng rõ ràng trong đầu hiện rõ mặt Minh.
Trời nắng gay gắt, Đại đi bộ từ đầu hẻm về dãy trọ, tay xách túi trái cây, lưng áo vẫn còn ướt đẫm mồ hôi. Vừa tới đầu hành lang, anh đã nghe tiếng cười đùa trong phòng Minh vọng ra – giọng Mít réo chú Minh, tiếng Tý giành muỗng, và đâu đó là tiếng Minh dỗ tụi nhỏ ăn cháo nguội.
Đại đứng khựng lại một chút. Anh không vào ngay mà tì tay lên vách, đứng nhìn cửa phòng Minh hé mở – ánh nắng chiếu xuyên, rọi lên tấm lưng áo thun mỏng ướt đẫm mồ hôi của cậu trai đang lúi húi rửa chén. Cái dáng lom khom ấy sao lại khiến tim anh dịu lại kỳ lạ.
Đại bước tới, khẽ gõ cửa.
– “Tôi về rồi.”
Tụi nhỏ nghe tiếng bố liền ùa ra mừng rỡ.
– “Bố mua gì kìa!”
Đại xách túi lên:
– “Mận nè, xoài, nhãn… ăn đi, nhớ chia phần cho chú Minh.”
Minh lau tay, bước ra đón, mắt ánh lên vui vẻ:
– “Sao nay anh về sớm?”
– “Làm nhanh thì về. Cậu giỏi thiệt, tụi nó ngoan mà ăn ngủ đúng giờ. Nhờ cậu nhiều…”
– “Chuyện nhỏ mà…” – Minh nói nhỏ, mắt không dám nhìn lâu.
Ánh mắt Đại vẫn dừng ở cậu vài giây. Cái nhìn như chứa đựng nhiều hơn một lời cảm ơn. Tay anh đưa qua xoa đầu thằng Tý, nhưng miệng thì lại nói với Minh:
– “Chiều có đi đâu không?”
– “Không. Tôi có hẹn nộp báo cáo, nhưng ở nhà thôi.”
– “Ừm… lát tôi tắm xong qua ăn miếng trái cây chung.”
Giọng Đại trầm, thấp, mang chút gì đó quen thuộc – thứ ngữ điệu thường vang lên mỗi lần cửa phòng Minh đóng lại lúc đêm khuya.
Minh nghe mà cổ họng khô ran, chỉ biết khẽ gật, rồi quay đi che giấu khuôn mặt bắt đầu ửng hồng.
Tắm xong, Đại chỉ quấn mỗi chiếc khăn ngang hông, thân trên trần trụi, làn da rám nắng ửng lên sau làn nước nóng, từng múi cơ rõ mồn một, vết chai tay và những đường gân dày vẫn còn hằn mồ hôi cũ. Anh bước ra phòng, tóc còn nhỏ nước, ngồi phịch xuống chiếc chiếu trải giữa sàn.
Mít và Tý chạy lại ríu rít:
– “Ba nằm xuống, con bóp tay cho nè!”
– “Con bóp chân!”
Thằng út cu Lì thì ngồi kế bên, giơ cái khăn nhỏ lau lưng cho ba theo kiểu bắt chước chú Minh. Đại phì cười, nằm nghiêng xuống chiếu, đưa tay ra:
– “Rồi rồi, bóp nhẹ thôi nghe. Tay chân ba làm cả ngày mệt thấy bà nội rồi đó.”
Cả ba đứa nhỏ bu quanh anh, vừa bóp vừa cười nói rôm rả. Trái cây được để sẵn trên bàn, Minh đang dọn dẹp thì thấy cảnh ấy. Cậu dừng tay, đứng dựa cửa vài giây. Ánh mắt lặng lẽ dịu lại.
Rồi như một thói quen đã thành nếp, Minh đến gần, ngồi sau lưng Đại, hai tay bắt đầu ấn nhẹ lên vai anh. Đôi bàn tay quen việc – vừa đủ lực, vừa đủ nhịp, ấn đúng vào những chỗ mỏi – y như đã thuộc hết kết cấu cơ thể người đàn ông trước mặt.
Đại hơi nghiêng đầu nhìn ra sau, cười nhẹ:
– “Cậu cũng tham gia bóp luôn hả?”
Minh đáp, khẽ, như hơi thở:
– “Tôi đâu thể để tụi nhỏ giành hết phần…”
Anh nhắm mắt, thở dài một hơi như trút mệt.
Mùi dầu gội còn thơm phảng phất từ tóc, trộn với hương da thịt sau tắm khiến Minh cảm giác lòng mình mềm lại. Bàn tay cậu dừng lâu hơn ở chỗ vai gáy, ngón cái vô thức day day góc xương bả vai – nơi mà mỗi lần căng cơ, Đại lại chau mày nhăn trán.
Tụi nhỏ vẫn líu lo:
– “Ba thấy đỡ chưa?”
– “Bóp vậy ba cho thêm trái cây nè!”
Đại bật cười:
– “Ba còn trái cây đây, nhưng bóp riết chắc ba ngủ luôn quá…”
Minh cúi đầu sát hơn, giọng cậu chùng xuống đủ để chỉ anh nghe thấy:
– “Ngủ cũng được… tôi sẽ ngồi canh.”
Đại khẽ quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Trong một khoảnh khắc, cả thế giới ngoài kia dường như tan biến, chỉ còn tiếng quạt chạy rì rì, tiếng nhai nhóp nhép mận chua ngọt của tụi nhỏ, và ánh nhìn không nói mà hiểu giữa hai người đàn ông.
Đại không nói gì thêm. Anh nằm im, để cả ba đứa nhỏ vây quanh như gối dựa, và Minh ngồi phía sau như cái bóng lặng lẽ, cùng chia sẻ cái yên bình mà anh chưa từng nghĩ mình có thể cảm nhận ngoài mái ấm chính thức.
Một gia đình – chỉ là một khoảnh khắc ngắn, nhưng lại quá thật.