Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 27
Chủ nhật, tầm hơn 9 giờ sáng, dãy trọ bỗng rộn ràng lạ thường. Tiếng xe máy tắt máy trước cổng, tiếng trẻ con la ó, tiếng dép chạy lẹp xẹp vang lên khắp hành lang nhỏ.
– “Ba ơi! Ba ơi! Con về rồi nè!”
Đại đang lót lại cái tấm ván kê đầu giường thì nghe tiếng gọi thân quen. Anh ngẩng lên, thấy thằng út nhà anh đang kéo vali vào, còn hai đứa lớn chạy lon ton theo sau chị Thảo – vợ anh. Người phụ nữ gầy gò tay xách túi nylon to đầy ắp trái cây, bánh quê, nhìn thấy chồng thì gật đầu một cái, cười nhẹ.
– “Em đem ít đồ dưới quê lên. Má gởi.”
Đại đón lấy túi từ tay vợ, bế thằng út lên, nghe nó dụi đầu vô cổ mà lòng cũng ấm lại một đoạn.
Mấy đứa nhỏ ríu rít kể chuyện mấy ngày qua về ngoại, rồi như thói quen, con bé lớn lon ton chạy sang phòng bên cạnh, tay cầm túi ổi:
– “Chú Minh! Mẹ con đem trái cây lên, con cho chú nè!”
Minh vừa mới phơi đồ xong, tay còn vắt cái khăn lên vai, thấy tụi nhỏ ghé qua thì nở nụ cười hiền. Cậu cúi xuống xoa đầu đứa bé:
– “Cảm ơn nha. Chú Minh nhớ mấy đứa lắm đó.”
Cậu cũng liếc mắt nhìn về phía phòng của Đại – cửa hé mở, bóng dáng người đàn ông cao lớn đang bày đồ từ quê ra bàn. Chỉ một thoáng thôi… nhưng lòng cậu chợt se lại.
**
Buổi tối, cả khu trọ đã yên ắng. Đèn phòng Đại tắt từ sớm. Minh ngồi trong phòng mình, đèn bàn sáng lờ mờ, nhưng tai vẫn dỏng lên nghe ngóng. Không cần cố cũng biết… đêm nay là dành cho người phụ nữ chính thức trong đời Đại.
Bên kia, Đại ôm vợ vào lòng. Đã lâu rồi hai vợ chồng mới gần gũi, chị Thảo khẽ nói:
– “Tụi nhỏ vui lắm. Má kêu tháng sau cho tụi nó về dài ngày hơn…”
Đại ừ khẽ, tay mơn man trên hông vợ. Ánh mắt anh không nhìn rõ trong bóng tối, nhưng nhịp thở đều dần chuyển thành gấp hơn.
Anh lật người, đè nhẹ lên vợ mình. Bàn tay quen thuộc lần xuống, vạch áo chị lên. Mùi cơ thể gầy gò, có chút hương bột giặt trộn lẫn mồ hôi sau ngày dài rong ruổi.
“Ưm… nhẹ thôi… mấy đứa ngủ kề bên…”
Đại không đáp, chỉ khẽ kéo váy vợ xuống dưới đùi, rồi thả quần ngủ của mình. Cây hàng lâu nay đã quen mùi lỗ nhỏ của người đàn ông khác… giờ lại được vùi sâu vào cơ thể người phụ nữ mà anh gắn bó suốt mười mấy năm.
“Phạch… phạch…”
Cảm giác ẩm ướt, thân quen, nhịp thở run rẩy. Đại rướn người, cúi xuống hôn vai vợ, tay bóp lấy bầu ngực lép nhỏ gầy gò mà vẫn thân thương.
“Ư… ưm… Đại ơi…”
Từng cú nhấp chậm rãi. Không có cường độ mãnh liệt như với Minh, nhưng có cái tình lâu năm, cái nghĩa vợ chồng gắn bó.
Đại ôm sát vợ, thở gấp. Lỗ nhỏ của chị Thảo co bóp yếu ớt, vẫn đủ để làm anh rên nhẹ vì sung sướng. Vài phút sau, anh siết lấy eo vợ, bắn ra một dòng nóng hổi… vào trong.
“Ưm…”
Cả hai nằm bất động một lúc. Rồi Đại kéo áo che ngực vợ lại, nhẹ giọng:
– “Ngủ đi. Mai dậy sớm.”
Chị Thảo mỉm cười nhẹ, gối đầu lên tay anh.
**
Còn bên kia vách tường mỏng, Minh nằm trằn trọc. Tai nghe được từng nhịp va chạm… tưởng tượng được cây hàng nóng hổi ấy đang nằm trong một cơ thể khác.
Cậu siết chặt gối, xoay mặt vào tường. Trong cổ họng như nghẹn lại một cục gì đó.
Minh biết, mình chỉ là… người chen vào giữa cuộc sống vốn có của anh ấy. Nhưng biết thì biết vậy… chứ có lúc nào lòng người chịu ngoan đâu?
…Anh siết lấy eo vợ, bắn ra một dòng nóng hổi… vào trong.
“Ưm…”
Cả hai nằm bất động một lúc. Đại vẫn không rút ra, thân dưới còn dính chặt nơi lỗ nhỏ vợ, trong khi tay anh luồn lên phía trên, nắn nhẹ lấy một bên bầu ngực lép nhỏ. Đầu ngón tay cọ vào nụ ti đã nhăn lại, mềm và hơi lạnh.
Anh khẽ day tròn quanh quầng vú, rồi cúi xuống ngậm lấy, mút nhẹ, tiếng “chóp chép” vang lên khe khẽ giữa bóng tối.
– “Đại… đừng…” – chị Thảo khẽ rên, người hơi giật nhẹ – “…tụi nhỏ ngủ…”
– “Im… nằm im…” – Anh khàn giọng, rướn hông thêm một chút nữa, như cố dìm cây hàng sâu hơn chút trong lỗ nhỏ của vợ – “Lâu rồi… cho anh chút…”
Tay phải anh vẫn bóp nhẹ lấy ngực, ngón cái và ngón trỏ véo nhẹ lấy đầu ti, kéo lên rồi buông ra, rồi lại xoa, lại mân mê. Miệng anh đổi bên, liếm quanh vòng tròn sẫm màu, rồi lại mút nhẹ như đứa con nít đói sữa.
Tiếng thở gấp của chị Thảo dồn dập, run rẩy. Dù cơ thể đã quen sự đụng chạm của chồng, nhưng đôi khi, sự mơn trớn vuốt ve bất ngờ như vậy khiến da thịt chị rợn lên từng đợt.
– “Ư… Đại… được rồi…”
Anh lúc này mới ngẩng mặt, để lại một vệt ẩm nơi đầu ngực vợ, rồi rút nhẹ thân ra khỏi lỗ nhỏ, nghe được tiếng “nhóp” ướt át bật ra, cùng ít dịch trắng sánh dính ở đầu cây hàng. Anh rút mền đắp ngang bụng vợ, rồi kéo chị sát vào lòng.
– “Ngủ đi. Mai dậy sớm.”
Chị Thảo chỉ gật nhẹ, mắt lim dim. Còn Đại… anh vẫn nằm im, lòng trống rỗng như vừa lấp đầy một nghĩa vụ. Nhưng trong đầu lại văng vẳng hình ảnh cậu trai phòng bên với đôi mắt luôn nhìn anh đăm đắm.
…Chị Thảo ngủ rồi. Nhịp thở đều đều, lưng quay về phía Đại. Anh kéo quần lên, bước khẽ khỏi giường, không làm động chăn gối.
Ra ngoài sân trọ, trời đêm mát lạnh. Đại ngồi xuống bậc tam cấp, móc điếu thuốc trong túi áo, bật lửa rít một hơi thật dài. Khói trắng phả ra, tan dần vào bóng đêm loang lổ.
Góc tường phía dãy bên, ánh đèn hắt từ trong phòng Minh ra. Cửa mở hé, và cậu thì đang ngồi co chân trước ngạch cửa, gò má tựa lên đầu gối, mắt trầm tư. Cậu cũng nhìn thấy anh.
Không nói gì, hai ánh mắt giao nhau một thoáng.
Đại dụi điếu thuốc vào mép nền xi măng, đứng dậy.
Chậm rãi, anh bước sang. Minh ngước mắt nhìn, không tránh đi, nhưng cũng chẳng nói gì.
Đại cúi xuống, nắm tay cậu, lòng bàn tay cậu hơi lạnh, mềm và nhỏ hơn tay anh nhiều.
– “Vào đi… Anh cho mút một tí.”
Minh tròn mắt, chưa kịp phản ứng gì thì thân người đã bị Đại kéo nhẹ vào trong phòng, cửa đóng lại sau lưng.
Căn phòng chỉ sáng bởi một bóng đèn nhỏ lửng lơ giữa trần. Không gian lặng như tờ.
Minh đứng im, tim đập thình thịch. Đại không vội, chỉ lặng lẽ tự kéo dây thun quần ngủ xuống, để cây hàng đang cương lại từ từ trồi ra trong ánh đèn lờ mờ – lớn, dài, rũ xuống nặng trĩu mà vẫn còn nhịp nhịp như muốn ngóc lên.
Cậu tiến lại gần, quỳ xuống.
– “Ưm…”
Miệng cậu ngậm lấy phần đầu, tay chống lên đùi anh để giữ thăng bằng. Mùi xạ quen thuộc thoảng qua sống mũi, kèm vị mằn mặn đọng nơi đầu lưỡi. Đại đặt tay lên gáy Minh, nhịp thở sâu dần.
Anh chẳng cần nói nhiều, chỉ khẽ rên “ư… chậm thôi…” khi cậu ngậm sâu thêm một chút, lưỡi lượn nhẹ quanh khấc, đầu gật đều, “ọc ọc…” vang lên nhè nhẹ.
Một tay Minh giữ lấy gốc cây hàng, tay kia đặt lên bụng Đại, cảm nhận từng đợt căng siết dưới lớp cơ săn chắc.
Càng lúc cậu càng bú nhanh hơn, mạnh hơn, môi khít chặt, cổ họng rút lại theo từng cú nhấp. Đại nhíu mày, ngửa đầu ra sau, bắp đùi căng lên.
– “Ra… nè… há miệng ra…”
Minh nghe theo, vừa ngẩng mặt lên đã thấy một dòng đục nóng phun ra, bắn thẳng lên má, lên môi, rồi trượt xuống cằm. Vài tia vào đúng trong miệng cậu. Mặn. Nồng. Nóng hổi.
Cậu thở hổn hển, liếm khóe môi còn dính chút dịch trắng. Đại vẫn đứng im, cây hàng run nhẹ nhịp cuối, rồi mềm dần.
– “Ngủ đi… mai anh còn dậy sớm.” – Anh nói khẽ, khom xuống, dùng ngón cái lau khóe miệng cho Minh, như một cử chỉ dịu dàng nhưng cộc cằn.
Minh chỉ gật nhẹ, mắt ươn ướt, không rõ vì xúc động hay vì chất lỏng mặn vừa rồi còn sót lại nơi khóe môi.