Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 25
Sáng sớm.
Tiếng xào rau lách tách bên bếp điện nhỏ. Mùi hành phi lan ra khắp dãy trọ còn ngái ngủ.
Đại vẫn còn nằm, thân thể to lớn phủ một tấm chăn mỏng. Ánh nắng rọi qua song cửa, chiếu lên khuôn ngực đầy lông, làn da rám nắng còn vương mùi sữa tắm và hơi người.
Anh trở mình, hơi cau mày vì lưng vẫn còn ê ẩm từ đêm qua. Giữa hai chân vẫn nặng trĩu, hơi nhói mỗi lần co đùi lại. Nhớ tới hình ảnh Minh gục trong lòng mình, miệng vẫn còn đọng chút tinh dịch mà cậu ngoan ngoãn nuốt lấy, lưỡi còn liếm môi, mắt vẫn nhìn anh như con thú nhỏ được vuốt ve. Đại khẽ rùng mình.
Anh ngồi dậy. Ngoài cửa khép hờ, bóng người lom khom phía dưới. Là Minh.
Cậu đang ngồi bệt ở bể nước giữa sân trọ, tay cầm bàn chải chà dép cho anh. Mỗi chiếc dép tổ ong được cậu rửa kỹ từng rãnh, chà sạch cả bùn đất mắc vào. Cạnh đó là thau đồ vừa giặt xong – toàn là áo quần lao động, ướt sũng, nặng mùi mồ hôi nhưng được xếp ngay ngắn chờ phơi.
Đại đứng lặng. Mắt anh không rời khỏi dáng gầy gầy kia, chiếc áo thun mỏng ôm sát tấm lưng cong, cổ áo bị nước văng ướt loang loáng.
Không hiểu vì sao, tim anh đập khẽ một nhịp.
Anh bước ra ngoài. Nắng sớm chan hòa, tiếng chim kêu lách tách đâu đó trong vòm cây đầu hẻm. Minh không nghe tiếng bước chân. Cậu vẫn chăm chú chà phần đế đôi dép, mái đầu hơi cúi, hàng mi dài rủ xuống.
Bất chợt—
Một vòng tay chắc nịch choàng qua từ phía sau.
Minh giật mình. Cả thân hình bị kéo ngược lại, lưng tựa vào khuôn ngực trần ấm áp, nóng hổi như đêm hôm qua vẫn chưa nguội. Mùi của Đại vây lấy cậu, vừa quen vừa khiến cậu run lên.
“Anh dậy rồi…?” – Minh khẽ hỏi, nhưng không quay đầu.
“Thấy mày ngồi chà cái đôi dép tao, lòng tao… thấy sao đó.”
Giọng Đại trầm, khàn vì mới ngủ dậy. Hơi thở anh thổi qua vành tai cậu, làm Minh rùng mình.
“Thấy sao là thấy sao?” – Minh hỏi, cố giữ giọng tự nhiên nhưng hai má đã đỏ bừng.
Đại siết nhẹ cánh tay, áp sát hơn. “Tao không biết. Mà… không phải là không muốn ôm mày nữa.”
Minh bật cười khẽ. Cậu quay lại, ngửa mặt nhìn anh. Trong ánh mắt Đại có gì đó khác đi – không chỉ là bản năng, mà là sự đắn đo, suy nghĩ, thứ mà trước nay chưa từng hiện trên gương mặt chai sạn ấy.
“Em nấu cháo rồi, ăn xong mới được đi làm.” – Minh nói, không trốn tránh ánh nhìn ấy.
“Có gừng không? Tao thích cháo gừng.” – Đại nói, cằm tựa lên vai Minh.
“Có. Em nhớ rồi mà.” – Câu trả lời nhẹ như gió, nhưng làm cả hai cùng im lặng sau đó.
Không ai nhắc đến đêm qua. Không cần. Hành động dịu dàng sáng nay đã là một kiểu nối dài – không còn là vụn đêm thể xác, mà là khởi đầu của điều gì đó đang lớn dần trong yên ả.
Một lát sau, Đại buông Minh ra, đi rửa mặt. Minh đứng lên, lấy khăn lau tay, mắt vẫn không giấu được nụ cười dịu nhẹ trên môi. Trong căn phòng nhỏ nơi cuối dãy trọ, một người đàn ông từng sống chỉ vì vợ con, vì gánh nặng tiền bạc, giờ đây lại thấy lòng mình chênh vênh vì một cậu trai giặt giũ, nấu ăn và lặng lẽ chà đôi dép cho mình.
Đại ngồi ăn cháo, đầu tóc còn hơi rối, ngực trần, chiếc quần thun xám mặc vội không giấu được vệt cộm rõ rệt giữa hai đùi. Minh đặt chén nước trà xuống trước mặt anh, rồi ngồi đối diện, yên lặng nhìn.
Cháo còn nóng, gừng cay nhẹ, Đại ăn một hơi gần hết. Xong, anh đặt muỗng xuống, thở khẽ:
“Ngon. Lâu rồi mới có người nấu cho ăn như vầy.”
Minh chỉ cười. Nhưng cậu không ngờ, khi đứng dậy thu dọn chén bát, Đại cũng đứng dậy theo. Không đi rửa mặt, không đi thay đồ. Mà đi đến gần cậu.
Tay Minh còn đang cầm chén, chưa kịp quay lại thì một bàn tay lớn đã đặt lên eo cậu, siết nhẹ.
“Chưa đi liền đâu…” – Đại nói, giọng khàn và thấp như luồng điện sát tai.
Minh quay lại. Ánh mắt anh đã khác – không còn là dịu dàng vừa rồi mà dần phủ lớp sẫm quen thuộc, thứ bản năng đàn ông bùng dậy không cần lý do.
“Cảm ơn vì cháo. Với cả… mày chà dép kỹ quá.” – Đại cười nhẹ, nhưng giọng nói đã chậm rãi, nặng nhịp.
Chén trong tay Minh khẽ rung. Cậu nhìn anh, không nói gì, chỉ gật thật nhẹ.
Đại hôn cậu. Một nụ hôn đậm mùi cháo gừng, ngấu nghiến và dồn ép. Bàn tay anh lần vào bên trong áo thun, xoa dọc sống lưng. Minh rướn người lên, để mặc anh đẩy mình tựa vào vách tường cạnh cửa bếp.
Quần thun của Đại được kéo xuống một bên – “cây hàng” đã cứng căng, nóng hổi, ve vẩy đầu nấm ướt như đòi hỏi. Minh cúi xuống, không cần lời nhắc.
“Chóp chép… ưm…”
Âm thanh ẩm ướt vang lên trong căn phòng nhỏ. Minh ngoan ngoãn há miệng, để cả chiều dài nóng bỏng trượt sâu vào trong họng. Đầu cậu nhấp nhẹ, bàn tay đặt lên đùi Đại để giữ thăng bằng, mắt khẽ nhắm, miệng không ngừng “ọc ọc” khi cây hàng chạm tận gốc.
“Ừm… đúng rồi… chặt quá…” – Đại khẽ rên, tay luồn vào tóc cậu.
Mỗi cú đẩy nhẹ là bạch bạch nơi cuống họng Minh. Mỗi lần Minh siết môi chặt lại, đầu nấm nóng càng ngập sâu, khiến cả thân hình Đại căng lên.
“Há lớn chút… để tao ra cho lẹ… còn đi làm.” – Đại thở gấp, tay giữ đầu cậu cố định.
Cây hàng căng cứng, gân guốc. Minh rướn người, mắt long lanh, miệng vẫn bao trọn chiều dài gân guốc ấy. Đến khi Đại siết vai cậu lại, đầu cong lên, cả người giật nhẹ—
“Ưh… a…”
Tinh dịch nóng hổi phụt ra, từng đợt đặc quánh phập thẳng vào họng Minh. Cậu rùng mình nhưng không tránh, nuốt lấy mọi giọt trào ra, cổ họng khẽ động.
Đại ngửa đầu, thở phì ra mấy nhịp. Một lát sau mới kéo cậu trai đang gối lên đùi mình đứng dậy, lau khóe miệng còn dính chút trắng đục.
“Lần sau đừng giặt dép nữa… không tao lại phải… ‘trả’ hoài.” – Anh nói, nửa đùa nửa thật.
Minh ngẩng lên, thở khẽ, nhưng ánh mắt lại lấp lánh niềm vui không giấu được. Cậu không trả lời, chỉ cầm khăn ướt lau tay anh, rồi vén tóc lại cho gọn.
Đại cài lại quần, tặc lưỡi một cái.
“Đi làm đây. Trưa về coi có gì ăn không. Tao mệt quá không ra quán nổi.”
“Có. Em nấu canh sườn rồi.” – Minh đáp.
Cánh cửa đóng lại sau lưng người đàn ông. Căn phòng nhỏ thoảng mùi gừng, mùi mồ hôi và cả dấu vết của một bữa “trả bài” dịu dàng nhưng vẫn ngập đầy cơn khát bản năng