Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 24
Cuối tuần. Căn phòng trọ số 3 vắng tiếng cười con trẻ. Chị Thảo dắt ba đứa nhỏ về quê ngoại, để lại Trần Đại một mình giữa căn phòng bỗng rộng ra, trống hoác và lặng lẽ.
Sáng sớm, anh vẫn xách đồ nghề đi làm như thường lệ. Gò lưng lợp mái cho nhà người ta đến tận trưa, chiều về lại lăn ra ngủ một giấc vì mệt. Cơm nước chẳng buồn nấu, chỉ ăn tạm mì gói, hút điếu thuốc rồi lại nằm dài, mắt nhìn trần nhà như kẻ không có việc gì để làm với thời gian.
Kế bên, ở phòng số 4, Minh nghe thấy mọi chuyển động ấy. Cậu để ý cả chuyện Đại không hề nấu cơm, chẳng giặt quần áo, thậm chí đôi dép đi làm cũng dính đầy bụi mà không được rửa.
Minh thở dài. Đến chiều, cậu vào bếp. Canh chua cá lóc, trứng chiên thịt băm, rau luộc chấm mắm nêm. Món nào cũng thanh đạm, sạch sẽ. Đến khi dọn xong, cậu hắng giọng gọi khẽ:
“Anh Đại ơi, anh rảnh không? Qua đây ăn cơm với em nhen.”
Một lúc sau, tiếng dép lẹp xẹp vang từ ngoài sân. Đại đứng ở cửa, áo thun đã bạc màu, quần đùi lưng trễ, mồ hôi còn vương trên cổ.
“Gì đó? Gọi anh ăn ké hả?” – Anh cười, giọng pha chút khàn khàn sau một ngày dài.
“Chứ giờ anh ăn mì gói hoài, em thấy tội,” – Minh nói nhỏ, né tránh ánh mắt anh. “Dọn xong rồi, qua ăn cho nóng.”
Đại không khách sáo. Anh bước vào, ngồi xuống chiếu, tay nhón miếng trứng cho vào miệng.
“Ừm… ngon. Trứng có tiêu. Anh khoái kiểu này.” – Đại nói khi nhai, mắt nhìn mâm cơm đầy đủ.
Minh gắp thêm rau vào chén anh. “Rồi lát anh rửa tay, em ngâm sẵn chậu nước đó. Giày anh cũng dơ nữa, để mai em lấy bàn chải chà cho.”
Đại hơi khựng lại, liếc cậu. “Bữa nay Minh lo anh kỹ quá ha.”
Minh đỏ mặt, cụp mắt. “Tại… anh ở một mình, không ai lo. Em lo giùm có gì đâu…”
Phút chốc, không khí giữa hai người chùng xuống. Tiếng muỗng đũa va nhau khe khẽ. Đại gắp thêm miếng cá, bỏ vào chén Minh. “Ăn đi, đừng nói chuyện đó nữa. Anh ngại.”
Minh nhìn miếng cá, môi mím lại rồi khẽ cười. “Vậy ăn cho hết. Không được bỏ thừa. Có cơm là phải có người ăn cùng.”
Đại không nói gì. Chỉ ăn tiếp, chậm rãi hơn. Trong ánh sáng vàng nhạt của bóng đèn trọ, Minh rót nước mát, lau tay cho Đại bằng cái khăn nhỏ đã ấm.
Đại im lặng, để mặc Minh lau từng ngón tay sần sùi vì lao động. Ánh mắt anh không lạnh, cũng không né tránh, chỉ như thể đang để yên cho một điều gì đó mềm mại len vào đời sống mình, từng chút một.
Khi bữa ăn kết thúc, Minh dọn dẹp. Đại đứng dậy, ra cửa nhưng không bước về ngay. Anh ngoái lại, hỏi một câu:
“Mai… có nấu nữa không?”
Minh ngẩng lên, mỉm cười:
“Nếu anh chịu qua ăn, thì ngày nào em cũng nấu.”
Đại không cười, chỉ gật nhẹ rồi quay đi. Nhưng bước chân chậm hơn, bờ vai rộng thoáng run.
…
Đại quay về phòng trọ, nhưng không vào trong. Anh ghé qua nhà tắm chung đầu dãy, định kỳ cuối tuần là lúc anh gội đầu, kỳ lưng cho sạch mùi nắng gió. Áo thun bị kéo qua đầu, bắp tay trần phơi ra dưới ánh đèn huỳnh quang xám nhạt. Cái quần đùi đã lấm bùn đất, lưng quần trễ thấp xuống dưới thắt lưng nở nang.
Minh bám theo, tay cầm cái khăn bông khô.
“Anh kỳ lưng không? Em chà cho.”
Đại liếc cậu. Một thoáng chần chừ, rồi cũng gật. “Có sẵn xà bông không đó?”
“Có, em đem theo.”
Đại bước vào phòng tắm, cửa sắt chưa kịp khép đã nghe tiếng Minh đẩy vào sau lưng. Không nói, không vội. Minh đặt khăn qua móc, rồi cầm chai sữa tắm đổ đầy tay, xoa nhẹ rồi áp lên lưng anh.
Lưng Đại rộng, nóng, từng múi cơ nổi dưới làn da rám nắng. Minh đặt tay lên, vừa kỳ, vừa vuốt, vừa thở khẽ. Những ngón tay trượt chậm theo rãnh sống lưng, dừng lại ở eo rồi nhẹ kéo xuống vùng hông. Đại không nói, chỉ đứng im, đầu hơi cúi, hai tay chống vào tường gạch tróc vữa.
Dưới tay Minh, lưng anh dần trơn ướt, bọt trắng nổi đầy giữa những khối cơ. Minh cúi mặt, hơi thở nóng hổi phả lên sống lưng ấy, rồi bất ngờ quỳ xuống, tay lần ra trước.
Đại không ngăn cản.
“Cây hàng” của anh, to, dài, dày gân, nặng trĩu, lúc này đã chĩa xuống như một khúc thép ẩm ướt. Minh chạm nhẹ vào thân cây, tay siết hờ rồi đưa lên miệng.
Chóp chép… chóp chép…
Âm thanh vang vọng trong buồng tắm nhỏ. Miệng Minh ngậm sâu, cổ họng siết lại khi đầu cây hàng chạm đến tận gốc. Mùi đàn ông sực nức, nồng nặc. Cậu khẽ rên, đôi mắt đỏ hoe vì nghẹn, tay vẫn giữ lấy hai đùi vạm vỡ trước mặt.
Đại thở mạnh. Cơ bụng anh co thắt, từng nhịp hông dồn lực đẩy vào, khiến cổ họng Minh ọc ọc trong cơn ngộp thèm khát.
Ọc ọc… phạch… bạch bạch…
Đầu Minh ngửa ra, nước mắt dâng lên vì nghẹn. Cây hàng cứng như đá đang ra vào như máy. Bọt miệng chảy dài xuống cằm, rồi nhỏ tong tong xuống nền gạch.
“Chịu nổi không đó?” – Đại hỏi, giọng khàn.
Minh không trả lời. Cậu siết chặt hơn, rướn người sâu hơn, như van xin anh đừng dừng lại.
Rồi… bất ngờ, Đại kéo Minh dậy, quay cậu lại áp sát vào tường. Quần cậu bị kéo xuống quá đùi. Lỗ nhỏ hiện ra, đỏ hồng, run rẩy.
Đại vuốt lên khe rãnh ấy, ngón tay ấn nhẹ rồi luồn sâu.
“Ưm… a… a…!” – Minh cắn môi, trán dựa vào tường.
Cây hàng tì sát vào, chờn vờn một chút nơi cửa lỗ nhỏ, rồi phạch – đâm hẳn vào.
“Á á… aaaa…!” – Minh rướn người, toàn thân cong lại.
Bạch… bạch… bạch…
Những cú thúc mạnh mẽ, dứt khoát, nặng lực. Minh kêu lên không kịp ngắt, hai tay bám vào ống nước trên cao. Lỗ nhỏ của cậu siết lấy cây hàng cứng như cột đồng đang trườn sâu vào từng ngóc ngách.
“Ư ưm… sâu… anh ơi… nữa đi…” – Minh nức nở, mồ hôi nhỏ giọt trên lưng.
Đại cắn nhẹ lên vành tai cậu. Hông anh không ngừng nhịp, tiếng thịt đập vào nhau vang vọng phòng tắm ẩm ướt. Minh ngả đầu, miệng há ra, nước dãi trào ra theo nhịp đẩy.
“Chịu nổi không?” – Đại thở mạnh, tay bóp mông cậu, đẩy sâu thêm một nhịp chót khiến Minh nghẹn ngào:
“Ư… xuất… trong… mặt em cũng được…”
Ngay sau đó—
Bạch bạch… bạch… Hự…!
Một tiếng rên trầm bật ra từ ngực Đại. Cây hàng giật lên từng cơn, rồi phụt phụt phụt – dòng trắng đục bắn lên cổ Minh, rồi tràn lên mặt, vương cả mi mắt, chảy dọc cằm xuống cổ.
Minh thở dốc, quay đầu liếm lấy chất sệt ấy, ngước lên nhìn anh, mắt long lanh, đôi môi vẫn hé mở như chờ thêm nữa.
“Ngon lắm… em mê anh thiệt rồi…” – Minh thì thầm.
Đại không nói gì. Anh thở nặng nề, đứng tựa vào tường, nhìn Minh lau mặt bằng chính cái khăn cậu mang theo – chậm rãi, không giấu giếm sự mãn nguyện.
Ngoài kia, đêm trôi chậm. Trong phòng tắm loang lổ ánh đèn, mùi đàn ông, tinh dịch và nước xà bông hòa tan trong khoảng không hẹp, như đóng dấu cho một bước ngoặt mới giữa hai người đàn ông ở trọ sát vách.