Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 22
Chị Thảo còn chưa kịp chỉnh lại áo thì đã bị Đại ghì xuống lần nữa. Không còn là sự hối hả như khi vừa “vào trận”, giờ đây là những vuốt ve ấm áp đầy bản năng. Anh vùi đầu vào ngực vợ – vùng da mềm, nhạt nhòa vết rạn sau ba lần sinh nở, nhưng với Đại, đó vẫn là nơi để anh dựa vào, thở ra mọi mệt mỏi của kiếp người.
Môi anh áp vào đầu ngực chị. Lưỡi khẽ liếm, rồi mút một bên núm hồng đã sẫm màu theo năm tháng. Chóp chép… chóp chép… Tiếng mút khe khẽ vang lên trong đêm tối, đều đặn như nhịp tim.
Chị Thảo nhắm mắt, tay đặt sau gáy chồng, khe khẽ vuốt tóc anh.
– Lâu rồi… – giọng chị run nhẹ.
– Ừ… – anh đáp khẽ, rồi lại tiếp tục mút lấy ngực chị, như một đứa trẻ đói hơi mẹ, như thể chỉ cần vị ngọt nhạt của da thịt quen thuộc này là có thể ngủ yên.
Ngực chị giờ không còn căng tròn như thuở còn cho con bú, nhưng vẫn ấm, mềm, và có mùi thân quen của người đàn bà từng cùng anh vượt qua bao bữa cơm rau muống chan nước mắm.
Đại không nói thêm gì. Chỉ nhắm mắt lại, gối đầu lên tay vợ, miệng vẫn ngậm lấy đầu ngực, môi còn ẩm nóng. Hơi thở anh trầm dần, đều hơn.
Chị Thảo cảm nhận được tiếng thở ấy lịm vào giấc ngủ – một giấc ngủ sau khi dốc cạn thể lực, sau một ngày làm thợ, làm chồng, làm cha và… làm cả những vai trò khác mà chị chẳng hề hay biết.
Trong lòng chị, chỉ có yên ổn. Còn bên cạnh chị – là một người đàn ông từng đi qua mùi đời, nhưng vẫn biết trở về, vùi đầu vào bầu ngực của người vợ nghèo, để được yên.