Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 21
Chiều muộn, Đại về đến khu trọ. Cái nắng cuối ngày đã tắt hẳn, chỉ còn gió nóng hâm hấp phả nhẹ theo bước chân anh về tới cửa. Trên tay anh là túi gà rán thơm lừng – món ba đứa nhỏ vẫn hay thèm nhưng vợ chồng anh không mấy khi dám mua.
Tụi nhỏ vừa nghe mùi đã ào ra, reo lên:
– Ba! Gà rán hả ba!
– Trời ơi, có đùi có cánh nữa kìa má ơi!
Chị Thảo đứng sau cánh cửa, tóc rối nhẹ, tay còn cầm rổ đồ đang giặt dở, chỉ kịp cười mím. Đôi mắt gầy guộc lặng lẽ nhìn chồng, không nói gì, nhưng trong lòng chị lại nhoi nhói thứ cảm động khó gọi thành lời. Bữa cơm chiều hôm đó vang tiếng cười lẫn tiếng mút mía của tụi nhỏ, thơm mùi dầu chiên và ngòn ngọt vị nước ngọt có ga – giản dị mà rộn ràng như ngày Tết.
Tối đó, chị Thảo dọn dẹp xong, mệt rũ người. Mấy đứa con đã ngủ lăn quay sau một bữa no bụng. Ba chiếc chiếu trải sát nhau, tụi nhỏ nằm kề mẹ, hơi thở đều đều, bụng phập phồng theo từng nhịp ngủ.
Đại kéo tấm mền lên vai vợ, thì thầm:
– Để tụi nó ngủ đây. Anh qua nằm bên kia.
Chị Thảo giữ tay anh lại, giọng nhỏ như gió:
– Hay… anh ở lại… lâu rồi mình không…
Đại nhìn vợ. Đôi mắt người phụ nữ lam lũ ấy vẫn dịu dàng, vẫn dành cho anh một khoảng tin tưởng không phán xét, không đòi hỏi. Cả khi anh im lặng về khuya, cả khi áo anh phảng mùi lạ, chị vẫn không hỏi – chỉ chăm từng bữa ăn, từng đứa con.
Đại cúi xuống, hôn lên trán chị.
Anh lặng lẽ cởi áo. Cơ thể cường tráng của người đàn ông ngoài ba mươi bảy – rám nắng, cơ bắp rõ nét, lưng rộng, ngực vồng, mùi mồ hôi đàn ông nồng mà ấm. Chị Thảo luống cuống nằm nghiêng lại, tay run run cởi khuy áo ngủ.
Anh chạm tay vào hông chị – nơi thân thể mảnh khảnh của người đàn bà từng sinh ba đứa con. Bàn tay anh vuốt nhẹ từ bụng lên ngực, môi chạm cổ, dịu dàng như thể xin lỗi vì những ngày bỏ quên. Chị khẽ rùng mình.
Phập… – cây hàng thẳng tắp, cứng và đầy sinh lực của Đại từ từ lách vào trong chị. Lỗ nhỏ đã lâu không được lấp đầy, khẽ siết chặt lấy anh, khiến hơi thở Đại nghẹn lại.
– Ư… Đại… nhẹ thôi… mấy đứa nhỏ…
Anh không trả lời, chỉ cúi sát, tay bịt miệng vợ, còn phần hông lại nhịp nhẹ đều đặn.
Bạch… bạch… bạch…
Tiếng da thịt va chạm, từng nhịp sâu hơn, chậm nhưng chắc – như thể Đại muốn bù đắp, muốn khiến chị cảm thấy mình vẫn được yêu. Mỗi lần rút ra làn ranh, rồi đâm thẳng vào lỗ nhỏ, chị lại cắn môi rên khẽ.
– Ưm… a… Đại…
Bàn tay thô ráp của anh xoa lên ngực chị, rồi kéo sát thân chị vào mình. Cơn nóng tràn ra giữa hai người, hòa trong hơi thở nặng nề. Những lần thúc sau cùng, anh ép sâu hơn, gồng người.
Phạch… phạch…
– Ưm… a… á… ư…
Một tiếng rên nghẹn trong cổ họng chị khi tinh dịch nóng hổi tràn sâu vào trong, căng đầy lỗ nhỏ. Cả người chị run lên, miệng anh ngậm chặt môi chị, vùi sâu không rút ra ngay – như thể anh đang giữ lại chút ấm áp cho người đàn bà đã cùng mình qua bao năm đói khổ.
Khi xong, Đại nằm lại một lúc, tay ôm lưng chị. Bên kia, ba đứa nhỏ vẫn ngủ say. Căn phòng nhỏ, ánh đèn ngủ vàng mờ, và tiếng thở đều đều hòa lẫn – bình yên như chưa từng có chuyện gì trong cuộc đời người đàn ông ấy.