Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 20
Sáng sớm, Đại đã dậy từ khi trời còn mờ. Anh lặng lẽ xách đồ nghề, bước ra khỏi khu trọ trong ánh nắng vừa kịp chiếu lên vạt cỏ ven đường. Áo thun xám ôm sát thân hình rắn rỏi, quần kaki bạc màu, lưng áo ướt sẫm dần dưới lớp mồ hôi.
Hôm nay anh nhận việc phụ xây nhà tắm cho ông Tuấn – một người đàn ông 45 tuổi, góa vợ, sống một mình trong căn nhà mái tôn nhỏ cuối hẻm bên kia chợ. Ông từng làm ở nhà máy nước, giờ nghỉ hưu sớm, tính tình điềm đạm nhưng ánh mắt luôn soi xét kỹ từng cử chỉ của người khác – đặc biệt là những người như Đại.
“Cẩn thận cái thành bồn nước đó nghe Đại, gạch trơn lắm.” – Ông Tuấn nói từ phía sau hiên khi thấy Đại gò người bê từng viên gạch ướt lên.
Đại không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Mồ hôi rịn từ trán chảy xuống cổ, lăn dọc theo rãnh ngực rồi thấm qua lớp áo, để lộ từng múi cơ rõ nét. Đôi cánh tay gân guốc, săn chắc, bắp vai tròn đầy chuyển động nhịp nhàng khi trộn hồ, nâng xô, chẻ gạch.
Ông Tuấn đứng bên hiên, mắt không rời thân hình đó. Càng nhìn, ông càng thấy như có gì đó dâng lên, thứ cảm giác đã bị dồn nén từ nhiều năm trước.
“Lâu rồi không thấy cậu nhận việc khu này.” – Ông nói, giọng nhỏ hơn.
“Dạ, ai kêu thì làm. Nhà có ba đứa nhỏ, đâu dám nghỉ.” – Đại nói khi đang nhúng tay vào chậu nước, ngón tay đen nhẻm vì xi măng.
“Ừ… cũng biết cậu cực. Mà… có bao giờ thấy mệt không?” – Ông Tuấn nhích lại gần, đưa ly nước mát cho Đại.
Anh ngẩng lên, đón lấy. Mắt anh lướt nhẹ qua khuôn mặt người đàn ông lớn tuổi ấy – trán có vài vết nhăn, đôi mắt giấu đi điều gì đó vừa ngại ngùng, vừa táo bạo.
“Quen rồi chú. Cực quen, chỉ cần có tiền nuôi tụi nhỏ là được.”
Ông Tuấn cười khẽ, nhưng ánh mắt thì không hề rời vùng ngực đang phập phồng sau lớp áo mỏng của Đại.
“Thật ra… có người như cậu ở cạnh chắc mấy bà trong xóm chịu không nổi.”
“Chắc không đâu.” – Đại gãi đầu, uống cạn ly nước, giọng hơi khàn.
“Cả… mấy ông cũng vậy. Nhìn cậu… vậy đó.” – Ông Tuấn mím môi, nói nhỏ, giọng chậm lại, như đang dò xét phản ứng từ người đàn ông trẻ tuổi hơn.
Đại đặt ly xuống bàn, cúi người cầm bay hồ. Nhưng chính cái cúi ấy lại khiến áo anh kéo căng phần lưng, đường xương sống hiện rõ, làn da rám nắng lộ ra ở phần lưng áo hở. Ông Tuấn nuốt khan.
“Cậu có bao giờ… làm gì ngoài mấy việc tay chân này chưa?” – Ông hỏi, bước lại gần hơn chút nữa.
“Ý chú là sao?” – Đại ngẩng đầu, ánh mắt vẫn bình thản.
Ông Tuấn không trả lời ngay. Chỉ lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống gần chỗ anh đang làm, rồi chậm rãi:
“Ý chú là… nếu chú có một… nhu cầu riêng. Mà chú biết… cậu làm được. Chú trả hậu, không ép.”
Câu nói trôi ra như một lời mời – mềm, nhẹ, nhưng đầy áp lực của tuổi tác, của cô đơn, và cả khao khát bị kìm nén lâu năm.
Đại không trả lời. Chỉ khẽ hít một hơi, rồi tiếp tục miết lớp hồ lên hàng gạch mới. Không gật, không lắc.
Nhưng ông Tuấn lại hiểu cái im lặng ấy là ngầm cho phép.
Ông mỉm cười nhẹ, nheo mắt nhìn người đàn ông đang quỳ bên sàn nhà tắm, mồ hôi nhỏ giọt lên lớp gạch mới, cây bay lướt đều trong tay, từng cơ bắp chuyển động mềm như dòng nước chảy.
Còn Đại – anh vẫn làm việc như thường, nhưng trong thâm tâm, lại cảm nhận rõ một ánh nhìn đang nuốt lấy thân thể mình. Cảm giác đó – không còn xa lạ.
Ông Tuấn mỉm cười nhẹ, nheo mắt nhìn người đàn ông đang quỳ bên sàn nhà tắm, mồ hôi nhỏ giọt lên lớp gạch mới, cây bay lướt đều trong tay, từng cơ bắp chuyển động mềm như dòng nước chảy.
Còn Đại – anh vẫn làm việc như thường, nhưng trong thâm tâm, lại cảm nhận rõ một ánh nhìn đang nuốt lấy thân thể mình. Cảm giác đó – không còn xa lạ.
Lúc nghỉ tay, ông Tuấn đưa cho Đại chiếc khăn sạch.
“Vô nhà tắm rửa sơ đi, nước còn ấm. Rồi vô nhà chú… mình nói thêm chút chuyện.”
Đại cầm khăn, gật khẽ. Áo đã ướt nhẹp, dính bết vào người, anh bước vào căn phòng tắm nhỏ vừa xây dở, xối nước lạnh lên mặt. Làn nước chảy tràn xuống cổ, ngực, trôi theo bụi vôi và mồ hôi. Khi anh bước ra, chỉ quấn tạm chiếc khăn ngang hông, tay vẫn còn lau tóc ướt, thì ông Tuấn đã đứng chờ trước cửa, nhìn anh không giấu giếm gì nữa.
“Vô nhà đi, chú có để sẵn ít nước trà.”
Căn phòng khách nhỏ, quạt máy chạy nhẹ, tường dán mấy tờ lịch cũ. Trên bàn là ly trà đá và một chiếc phong bì mỏng.
“Đại này…” – ông Tuấn mở lời – “Chú không ép. Cậu biết rồi, chú sống một mình, lâu rồi không có ai bên cạnh. Chỉ là… nếu cậu thấy được, mình thỏa thuận cho rõ. Mỗi lần như vậy, chú gửi cậu hai triệu. Không cần làm gì nhiều, chỉ cần… cho chú gần cậu, chạm vào chút thôi cũng được.”
Đại ngồi im một lúc, đôi mắt nhìn thẳng nhưng không lạnh lùng. Anh hiểu ánh mắt đó, từng gặp nhiều lần. Cũng như hiểu rõ sự lặng lẽ của đàn ông lớn tuổi, cô độc, nhưng lại cần có ai đó để dựa vào, dù chỉ một lần, dù chỉ là xác thịt.
Một giây, rồi hai giây… Đại vươn tay, đẩy nhẹ phong bì qua một bên, rồi ngẩng lên, giọng trầm khàn:
“Nếu chú muốn… thì cứ để vậy, lát nữa con ở lại dọn nốt cái nền. Rồi… tùy chú.”
Không gật, cũng chẳng nói thêm. Nhưng chỉ bấy nhiêu, cũng đủ khiến ông Tuấn khựng người, rồi ánh mắt ông rực lên – không phải thứ háo sắc trơ tráo, mà là thứ run rẩy của kẻ cô độc vừa chạm được thứ ánh sáng mà mình không dám mơ đến.
“Ừ… cảm ơn… Cậu cứ làm tiếp, rồi lát chú xuống.”
Bên ngoài, nắng vẫn gắt. Còn trong căn nhà ấy, một cuộc thỏa thuận vừa được chốt – lặng lẽ, không ràng buộc, chỉ có cái nhìn hiểu ngầm giữa hai người đàn ông, một trẻ – một già, một cô độc – một cam chịu.
Chập choạng chiều, khi ánh nắng ngoài hiên ngả vàng đổ dài theo lối gạch mới xây, Đại vừa dọn dẹp xong, lau tay vào khăn rồi ngẩng lên nhìn cánh cửa phòng khách vẫn khép hờ.
Anh bước vào, lặng lẽ. Căn phòng nhỏ ngập mùi trà nhài thoang thoảng. Ông Tuấn đã chờ sẵn, ngồi trên ghế, mắt hơi đỏ. Trước mặt là một cái bàn thấp, trên đặt sẵn một ly nước đá lạnh và… chai dầu nóng.
“Cậu ngồi đi. Mỏi lưng lắm rồi, để chú xoa cho chút.”
Đại không nói gì. Chỉ chậm rãi cởi áo, tấm lưng vạm vỡ hiện ra, làn da rám nắng phủ một lớp mồ hôi muối mỏng. Anh ngồi xuống chiếu, lưng đưa về phía ông Tuấn.
Bàn tay người đàn ông lớn tuổi đặt nhẹ lên lưng anh – đầu tiên chỉ là dầu, xoa đều theo sống lưng, rồi lướt dần sang hai bờ vai rộng. Cảm giác ban đầu chỉ là mát lạnh, rồi ấm dần, nóng dần. Bàn tay ấy càng lúc càng táo bạo, từ vai xuống eo, rồi trượt thấp hơn, khẽ nắm lấy phần bụng cứng rắn của Đại.
“Cậu… khỏe thật đấy.” – Ông Tuấn khẽ nói, hơi thở đã bắt đầu gấp.
Đại vẫn im lặng. Cơ thể anh không né tránh. Một chút gồng, rồi lại thả lỏng – như thể đã quen.
Ông Tuấn đưa tay vòng ra trước, mở khóa quần vải lưng thun. Và rồi… thứ ông vẫn ao ước, vẫn thèm khát từ lần đầu thấy Đại làm việc, cuối cùng cũng phơi ra trước mắt: cây hàng của người đàn ông ba mươi bảy tuổi – to, dài, và vững chãi như chính con người anh.
“Trời đất…” – ông lẩm bẩm, mắt dán chặt vào thân thể ấy – “Đúng là… không uổng công…”
Ông cúi xuống, bàn tay nắm lấy thân nóng hổi kia, run rẩy nhưng đầy ham muốn. Đầu lưỡi chạm nhẹ vào đỉnh, rồi lần xuống thân, chóp mũi cọ vào đám lông đen rậm. Mùi đàn ông xộc vào – mặn, nồng, hoang dã.
Chóp chép… ọc ọc…
Âm thanh bắt đầu vang lên nhè nhẹ giữa căn phòng yên tĩnh. Ông Tuấn há miệng rộng hơn, để cả thân cây hàng kia lọt vào họng. Cổ họng ông co lại, rồi nới ra theo từng nhịp đẩy chậm rãi mà Đại bắt đầu hướng nhẹ.
Ưm… chóp… chóp… ọc ọc…
Mỗi lần ông rướn tới, đầu cây hàng lại chạm vào sâu trong họng, khiến mắt ông cay xè mà vẫn không chịu rút ra. Hai bàn tay ông bấu lấy đùi Đại, như sợ người đàn ông ấy rời đi nếu ông buông lơi.
Đại ngồi đó, câm lặng. Đôi chân mở rộng, sống lưng thẳng, hai tay chống ra sau giữ thăng bằng. Hơi thở anh bắt đầu dồn dập khi cảm giác siết ấm và ẩm ướt bao trọn lấy mình. Anh không đẩy, không thúc mạnh – nhưng cũng không kìm hãm.
Đến khi cơn co thắt trong bụng dưới lan dần, Đại thở khẽ, mắt khẽ nhíu lại…
“A…”
Chỉ một tiếng đó, rồi thân anh giật khẽ. Và sau đó – một luồng đặc sánh ấm nóng phóng thẳng vào sâu trong họng ông Tuấn.
Ọc… chóp… ọc… – ông vẫn không dừng, nuốt trọn, miệng mút mạnh thêm như đang mút từng giọt cuối cùng.
Khi đã rút ra, mép ông vẫn còn vương thứ trắng sệt, hai mắt đỏ hoe vì nghẹn, nhưng gương mặt rạng rỡ và run rẩy như vừa chạm được điều thiêng liêng.
Đại vươn tay lấy áo, lau qua người. Không một lời trách, cũng không vội vàng rời đi. Anh chỉ gật đầu, khẽ khàng:
“Lát con qua xây nốt bờ gạch ngoài sân.”
Ông Tuấn nắm tay anh lại:
“Không cần làm gì nữa hết… Chút chú đưa thêm cho… Cảm ơn con.”
Trong ánh chiều rực đỏ, thân thể người đàn ông ba mươi bảy ấy lại rời đi, lặng lẽ như cách anh đến. Nhưng mùi da thịt, mồ hôi, và thứ tinh túy vừa rồi – vẫn còn đậm đặc trong căn phòng nhỏ của một người đàn ông trung niên cô độc.