Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 17
Trời đổ tối từ lúc nào không hay, khu chợ nhỏ vắng dần tiếng người. Chỉ còn lại những bao gạo chất cao trong kho vải tạm bợ, ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt treo lủng lẳng soi lên thân hình vạm vỡ của Trần Đại. Mồ hôi còn chưa khô sau mẻ hàng giao cuối ngày, anh đứng đó, vai áo ướt đẫm, ngực căng dưới lớp thun bó, ánh nhìn thẳng và cứng như cái cây hàng trong quần đã động từ sớm.
Phú – chủ sạp – không giấu được ánh mắt háo hức khi khép cửa lại, lòng bàn tay lặng lẽ khóa then. Hắn cao gầy, mặt trắng, sống mũi cao và môi đỏ, nói năng nhỏ nhẹ nhưng đôi mắt luôn chứa một kiểu thèm khát câm nín. Bữa trước hắn đã ngỏ ý, nhưng chỉ hôm nay mới dám ra giá gấp đôi tiền công, đổi lại một đêm “dịch vụ kín” trong kho hàng. Đại im lặng đúng ba giây rồi gật đầu.
Phú tiến đến, tay run khi chạm vào bụng dưới cứng rắn như đá của Đại. “Anh… cho em nếm lại đi, cái đó… hôm bữa em nhớ mãi.” Hắn vừa nói, vừa cúi xuống, kéo khóa quần anh tuột xuống khỏi hông.
Cây hàng bật ra. Nóng hổi, nặng trịch, gân guốc nổi rõ, đầu khấc sậm màu như múi nhãn chín ép, một giọt trong suốt rịn ra đầu. Phú vừa liếm môi, vừa cúi sát. Chóp chép… chóp… Âm thanh ướt át vang vọng giữa đống bao gạo. Đầu lưỡi hắn mềm như nhung, chạm đến đâu, từng thớ gân nơi đó giật nhẹ. Đại siết nhẹ tay lên vai Phú, mắt lim dim.
Họng hắn sâu, mở ngoác. Ọc… ọc ọc… chóp chép… Đại nghiến răng, hông nhấp nhẹ. Cây hàng trượt vào sâu hơn, từng tấc, từng nhịp dập nhè nhẹ nhưng có lực, bạch… bạch…. Đôi môi Phú dính chặt, hai tay ôm hông anh, đầu đung đưa như muốn nuốt cả gốc.
“Mày ngoan dữ.” Đại khàn giọng. Giữa tiếng quạt trần quay đều, tiếng rên khe khẽ của Phú dường như bị nuốt trọn. Họng hắn bó khít, ấm áp, co nhẹ từng nhịp như chào mời. Đại siết chặt tay, bắt đầu tăng lực.
Bạch! Bạch! Bạch! Tiếng va chạm nhịp nhàng, đều đặn. Mỗi cú thúc là một đợt va mạnh vào cuống họng, nước dãi tràn ra nơi khóe môi Phú, dính xuống cổ hắn thành vệt bóng nhầy.
“Há miệng to ra coi…” Đại rít qua kẽ răng, rút ra gần hết rồi phạch! Một cú cắm sâu đến tận trong, Phú rùng mình, mắt đỏ hoe, tay bấu chặt lấy đùi anh. Ọc… ọc ọc… ưm… ưm…
Đại không còn nói nữa. Mồ hôi anh chảy theo rãnh ngực, tay ghì đầu Phú chặt lại, hông giật mạnh, bạch bạch bạch! Cơ bụng căng cứng, từng múi thịt trên người anh chuyển động mạnh mẽ theo từng cú thúc. Tiếng Phú thở gấp như nghẹn thở. Cây hàng trong họng hắn giật giật.
“Ra… nè.” Đại gầm khẽ.
Ực! Ực! Ực!
Từng đợt nóng hổi phụt sâu vào. Cổ họng Phú giật nhẹ, nuốt không kịp, một ít tràn ra khỏi miệng, dính lên cằm, lên má, rồi nhỏ xuống nền xi măng ẩm. Đại vẫn chưa rút ra, để nguyên cây hàng trong miệng hắn, vừa giật vừa rỉ những giọt sau cùng.
Phú thở dốc, hai mắt lờ đờ như say thuốc. “Nữa… lúc nào cũng được… em trả gấp ba…”
Đại cài lại quần, cây hàng vẫn còn dính nước bọt và tinh, ươn ướt bên trong lớp vải. Anh không trả lời, chỉ liếc xuống, nhìn cái mặt dính đầy của Phú rồi gằn: “Dọn bao gạo trước đã, rồi muốn gì nói sau.”
Phú còn đang thở hổn hển, tinh vẫn dính ngang má, thì Đại đã kéo hắn đứng dậy, đè thẳng lên bao gạo. Anh lột áo hắn ra, rồi đẩy mạnh quần xuống tới gối, để lộ phần hông mảnh và hai bờ mông trắng nhợt run rẩy.
Cây hàng thẳng tắp trong quần Đại vẫn còn rịn ướt, gân guốc nổi cộm, chưa hề mềm đi. Anh chồm người áp sát sau lưng Phú, một tay kéo mông hắn tách ra, mắt nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ co rút nhè nhẹ, đỏ sậm và run từng nhịp.
“Chắc chưa?” Đại gằn giọng, tay nắn cứng một bên mông.
Phú không nói, chỉ khẽ gật, tay bấu mép bao gạo.
Đại quỳ xuống, đầu lưỡi nóng ướt liếm một đường dài từ dưới lên, dừng lại ngay giữa khe mông mà chóp chép đầy thèm khát. Lỗ nhỏ co lại, như đang mời mọc. Anh không dùng tay, không cần bôi trơn – chỉ nhắm đúng vị trí, đưa cây hàng cứng như khúc gỗ kê sát mép.
Phạch!
Đầu khấc lút vào, khiến Phú bật ra tiếng: “Á… a hơ…”
“Im coi.” Đại gằn giọng, hai tay kẹp chặt hông Phú, rồi dập mạnh hơn, từng nhịp sâu dần, bạch… bạch… bạch! Cây hàng thẳng tắp trượt vào như muốn cắm tận trong, từng thớ thịt trong lỗ nhỏ bị đẩy ra, bóp chặt lấy từng khúc gân guốc.
Phú rên rỉ, thân hình mảnh mai không chịu nổi lực dập nặng nề.
“Ư… ưm… nữa đi… nữa đi…”
Đại im lặng, mồ hôi chảy thành vệt, tay siết eo hắn như cùm sắt, hông chuyển động không ngừng, dập dập liên tục, bạch bạch bạch!
Lỗ nhỏ co giật, kẹp lại từng lần cây hàng rút ra, rồi lại bật sâu vào tới tận gốc. Mỗi cú thúc là một đợt va chạm nảy lửa giữa xác thịt – nóng, chặt, nảy tưng như bị hút dính.
“Dễ nuốt quá ha,” Đại thở hồng hộc, ghì đầu Phú sát bao gạo.
Hắn chỉ còn rên rỉ trong nước mắt và nước dãi.
“Ưm… a… a a… sướng… rách mất… ưm…”
Cây hàng vẫn thẳng như xà beng, nóng ran, đập sâu đến tận tử cung ảo trong thân thể Phú. Hông Đại nảy liên hồi, mạnh bạo, không ngừng nghỉ. Tiếng bạch bạch vang khắp căn kho, lẫn với tiếng thở nặng nề, và mùi nồng tanh của xác thịt.
Phú siết bao gạo, chân run như sắp khuỵu, miệng há hốc khi cây hàng giật mạnh, Đại gầm lên:
“Giữ yên coi! Tao… ra đây!”
Phạch! Bạch! Bạch!
Một cú dập sâu cuối cùng, rồi nóng rực phun ào ạt vào trong.
“A a a… a hơ…” Phú gào rên, toàn thân co giật.
Lỗ nhỏ giật liên tục, như hút từng giọt vào tận trong. Đại vẫn giữ nguyên cây hàng bên trong hắn, mặc tinh từ từ trào ngược ra, nóng hổi chảy thành vệt xuống đùi Phú.
Anh vẫn không nói gì, chỉ rút ra chậm rãi. Cây hàng ướt bóng, đỏ tấy, vẫn còn dựng thẳng tắp, nặng nề dưới lớp quần thun chưa kéo hẳn lên.
Phú nằm rạp trên bao gạo, thân hình nhễ nhại, tinh chảy rịn từng giọt xuống lớp vải. Miệng hắn vẫn thều thào:
“Lần sau… cho em nữa… xin anh…”
Đại nhìn hắn, lạnh lùng nói một câu:
“Làm tốt thì tao còn cho. Còn nếu mày lắm lời—không có lần nữa.”