Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 15
Sáng đầu tuần, trời âm u, mưa bụi lất phất qua lớp mái tôn cũ kỹ.
Chị Thảo dẫn hai đứa lớn đi học rồi tranh thủ ghé luôn nhà máy cho kịp ca sáng. Còn cu út – thằng Bi – mới ba tuổi, đêm qua sụt sịt mũi, sốt nhẹ, nên chị để nó ở nhà với chồng. Lúc đi, chị dặn đi dặn lại:
“Anh nhớ cho nó uống thuốc, canh giờ ăn, coi chừng nghen, đừng để nó chạy ra ngoài lạnh.”
Đại gật đầu, mắt còn ngái ngủ, vừa kéo lại chăn cho thằng bé vừa ậm ừ:
“Ờ, biết rồi…”
Chị đi rồi, trong phòng chỉ còn tiếng thở khe khẽ của thằng Bi. Nó nằm thiêm thiếp, mặt hồng hồng vì sốt nhẹ. Đại nhìn con, gãi đầu, bối rối. Anh quen vác đồ, đóng tủ, đục tường chứ bảo cho con uống thuốc đúng giờ, dỗ con ăn cháo, hạ sốt… thì đúng là tay chân thừa thãi.
Đang lóng ngóng thì có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa.
Cộc cộc.
Đại ra mở, thấy Minh đứng đó – sơ mi xắn tay, một tay xách giỏ có hộp cháo và thuốc hạ sốt, tay kia cầm chai nước ấm.
“Nghe chị Thảo nói thằng nhỏ sốt,” – Minh cười, ánh mắt dịu dàng – “Anh vụng vụng mấy vụ này, để tôi phụ.”
Đại hơi ngẩn ra, rồi tránh người:
“Ờ… ờ, vô đi.”
Minh bước vào, vừa nhìn thấy thằng Bi thì đã ngồi xuống mép giường, chạm tay lên trán nó:
“Vẫn còn âm ấm… nhưng đỡ hơn rồi.”
Anh múc cháo, thổi nhẹ, đút từng muỗng cho thằng nhỏ. Thằng Bi lúc đầu còn nhăn nhó, nhưng thấy “chú Minh” là người quen, lại được dỗ ngon ngọt, nên ngoan ngoãn ăn hết.
Đại ngồi nhìn, ánh mắt không giống mọi ngày. Có gì đó lặng thinh, sâu trong lòng.
Một người đàn ông trẻ – không vợ, không con – mà lại dịu dàng với con mình đến vậy. Không kêu ca, không khó chịu. Ánh mắt Minh nhìn thằng Bi, như thể đang nhìn một phần của chính mình. Đôi khi Minh chạm tay vào trán thằng nhỏ, vuốt tóc nó – tay anh thoảng qua cả bắp đùi Đại đang ngồi sát bên.
Làn da chạm nhẹ. Nhiệt độ phòng không cao, mà cả người Đại như nóng lên.
“Anh để tôi canh cho,” – Minh nói khẽ – “Anh nghỉ chút cũng được.”
“Không sao,” – Đại đáp, nhưng không đứng dậy – “Tôi ngồi đây được.”
Cả hai im lặng một lúc. Chỉ còn tiếng thở của thằng nhỏ và tiếng đồng hồ lách tách trong gian phòng chật.
“Ông thương tụi nhỏ thật đó,” – Đại buột miệng – “Không phải ai cũng rảnh lo vậy đâu.”
Minh ngước lên, bắt gặp ánh nhìn của Đại. Im vài giây, rồi khẽ đáp:
“Tụi nhỏ dễ thương. Với lại… tôi thương tụi nhỏ là thương cả người làm cha tụi nó nữa.”
Câu nói không ồn ào. Nhưng như một vết khía nhẹ vào trong ngực Đại.
Anh không nói gì. Chỉ nhìn Minh, hồi lâu. Trong ánh mắt, không còn khoảng cách của những đêm trả bài thầm lặng, cũng không còn vai vế khách – chủ. Có gì đó mềm xuống. Gợn lên. Chưa rõ ràng, nhưng không thể chối bỏ.
Một lúc sau, thằng Bi ngủ lại, mồ hôi lấm tấm trên trán vì cháo nóng và thuốc bắt đầu ngấm.
Minh lấy khăn lau cho nó, cẩn thận như một người mẹ.
Đại vẫn nhìn. Tim anh không hiểu sao đập chậm, mà mạnh. Mỗi nhịp như đang đè nặng lên lồng ngực, khiến anh chỉ còn biết thở khẽ.
Ngoài trời, mưa bụi vẫn chưa dứt. Nhưng trong gian phòng trọ chật hẹp hôm ấy, có gì đó rất ấm – không phải từ thuốc hay chăn, mà từ sự có mặt của một người… luôn âm thầm chăm lo cho thứ mà anh trân quý nhất đời: con anh.
Sau khi cu Bi ngủ say, Minh vẫn ngồi đó, lưng dựa vào tường, ánh mắt dịu dàng dõi theo nhịp thở đều đều của đứa nhỏ. Đại nhìn cảnh ấy, trong lòng chộn rộn, nhưng rồi chợt nhớ ra mình có hứa qua sửa lại cái tủ cho chú Năm – ông già sống ở cuối dãy, tủ bị bung bản lề cả tuần nay chưa ai giúp.
Anh đứng dậy, khẽ nói nhỏ:
“Ông coi chừng giùm tui chút, tui chạy qua sửa cái tủ cho chú Năm, rồi tiện mua cơm về luôn.”
Minh gật nhẹ:
“Ừ, anh đi đi. Tui ở đây coi được mà.”
Đại bước ra ngoài, trời vẫn rắc mưa lất phất. Qua phòng chú Năm, anh hì hục siết lại mấy con ốc, thay bản lề mới. Mất chừng nửa tiếng. Rồi tạt qua quán cơm đầu hẻm, mua hai phần đầy đủ – canh chua, cá kho, thêm miếng thịt ba rọi cho Minh vì biết anh thích.
Khi trở về, mở cửa bước vào, Đại đứng khựng lại.
Minh đang ngồi dựa vào đầu giường, còn cu Bi thì rúc vào ngực anh, tay nhỏ bấu nhẹ vạt áo. Cả hai ngủ thiếp đi trong im lặng. Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên đôi má hồng hồng của thằng nhỏ và bờ vai vững chãi của người đàn ông không phải cha nó, nhưng lại ôm nó như ruột thịt.
Tim Đại như lắng lại.
Không biết từ lúc nào, ánh nhìn anh dành cho Minh không còn như những người đàn ông từng tìm anh để thỏa mãn. Cũng không chỉ là cảm kích của một người cha được giúp đỡ.
Có gì đó đang nhen lên.
Rất mảnh. Rất chậm. Nhưng không thể phủ nhận.
Đại lặng lẽ đặt hộp cơm lên bàn, rồi lại gần, định gọi Minh dậy. Nhưng tay anh chần chừ giữa không trung. Nhìn gương mặt thanh tú ấy sát cạnh con mình, trong khoảnh khắc tĩnh lặng và thân thuộc, anh thấy lòng mình… ấm lên.
Một cảm giác an toàn.
Một cảm giác rất lạ.
Chưa phải yêu. Nhưng cũng không còn là dửng dưng.
Có lẽ, giữa những ngày cơm áo bề bộn, trong góc trọ nhỏ bé này, một chút tình cảm – giản dị, thầm lặng – đang âm thầm nảy mầm.