Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 13
Buổi chiều rớt nắng, hơi ẩm sau mưa khiến sân trọ bốc khói. Mấy đứa nhỏ đứng ngóng ở cửa, vừa thấy Minh mang túi bánh tới đã reo lên mừng rỡ như lâu ngày gặp lại người thân. Minh cúi xuống ôm thằng út, gật đầu chào vợ chồng Đại.
“Cậu Minh, cậu Minh!” – hai đứa lớn giành nhau ôm tay Minh, còn chị Thảo đứng trong nhà, vội đặt nồi cá kho xuống bếp, nói vọng:
“Vô nhà đi cậu Minh, bữa nay chị nấu nhiều lắm, ngồi ăn với vợ chồng tôi cho vui.”
Minh thoáng ngại nhưng vẫn cười: “Dạ, em cảm ơn chị.”
Bữa cơm chiều đơn giản: cá kho, canh rau má thịt bằm, trứng chiên và dưa muối. Nhưng không khí lại ấm áp lạ kỳ. Căn phòng nhỏ chứa trọn mùi cơm nóng, tiếng nói cười và mùi sữa con nít.
Chị Thảo gắp cá cho Minh: “Cậu hiền lành quá, mấy đứa nhỏ quý cậu lắm. Vợ chồng tôi cũng yên tâm ghê.”
Minh mỉm cười, không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi đối diện – Đại, trong chiếc áo thun cũ, ngực nở, tay rắn như gốc cây, ăn chậm rãi và ít nói.
Trong suốt bữa ăn, ánh mắt Minh luôn bị kéo về phía Đại. Mỗi lần Đại nghiêng người gắp thức ăn, bắp tay anh nổi rõ, vạt áo bó nhẹ vào ngực và lưng, thấp thoáng những đường cơ rắn chắc mà Minh từng thầm tưởng tượng nhiều đêm không ngủ nổi. Anh biết mình đang khao khát người đàn ông ngồi trước mặt – không phải với tư cách hàng xóm, mà là một thân thể thật sự. Một người cha, một người chồng, một người đàn ông.
Đêm buông, khu trọ dần lặng đi. Tiếng xe máy nhỏ dần ngoài ngõ, ánh đèn trong các phòng cũng lần lượt tắt.
Phòng Đại im lìm. Vợ và ba đứa con đã ngủ say.
Lúc gần 11 giờ, có tiếng gõ nhẹ.
Cốc… cốc.
Minh giật mình. Anh ra mở cửa, tim đập mạnh vì chỉ cần nhìn qua mắt mèo là biết ai đang đứng trước.
Đại, mặc áo ba lỗ, quần thun lửng, tay xách bịch bia, ánh mắt hờ hững nhưng sâu thăm thẳm.
“Bộ chưa ngủ?” – Đại hỏi.
“Dạ chưa.”
“Có bia nè, lai rai chút cho dễ ngủ.”
Minh lùi vào nhường chỗ: “Dạ, anh vô đi.”
Đại ngồi xuống sàn, lưng tựa vào giường Minh. Anh khui lon đầu tiên, ném cái nắp qua một bên. Minh khui lon thứ hai, ngồi cạnh. Căn phòng nhỏ tràn mùi bia lạnh, mùi áo đàn ông và một thứ gì đó rất thân quen – mùi của sự gần gũi, nồng nàn và nguy hiểm.
“Bữa nay cảm ơn ông nha. Tụi nhỏ khoái ông dữ.”
“Dạ… em cũng quý tụi nó lắm. Nhìn thấy chúng là thấy… ấm.” – Minh đáp, mắt vô thức liếc xuống nơi đùi Đại: lớp vải mỏng đang căng nhẹ, bên dưới là “cây hàng” mà Minh đã bao lần tưởng tượng được cầm, được nuốt, được nhận trọn.
Hai lon, ba lon trôi. Gió đêm len qua cửa sổ. Minh thấy mình bắt đầu bốc nóng, còn Đại thì dường như chẳng có gì thay đổi – vẫn bình thản, đôi mắt lặng, tay cầm lon bia như thể không hay biết có người bên cạnh đang thèm được liếm cả từng giọt mồ hôi rịn ra nơi lưng áo anh.
“Anh Đại…”
“Hử?”
“Anh uống nữa không… hay để em rót.”
Đại không nói, chỉ chìa lon ra. Minh rót, tay run nhẹ. Lúc tay anh chạm tay Đại, lòng bàn tay nóng ran, cảm giác thô ráp, chai sạn của người đàn ông quen lao động làm tim anh quặn lên.
Anh không chịu nổi nữa. Cổ họng nghèn nghẹn.
“Anh Đại… em hỏi thiệt… anh có bao giờ… để ý ai đó mà không phải phụ nữ không?”
Đại xoay mặt nhìn Minh, ánh mắt tối sẫm, không trả lời ngay. Rồi anh thở ra, chậm và khàn.
“Ông hỏi kỳ vậy.”
“Em xin lỗi… chỉ là… em thấy… khó chịu quá.”
Căn phòng im lặng.
Rồi Đại đặt lon bia xuống sàn.
“Lâu nay ông nhìn tôi vậy hoài đúng không?”
Minh không trả lời. Chỉ gật khẽ. Cổ họng đắng, tai ong ong.
Đại chống tay đứng dậy, bước đến gần Minh, rất gần – đến mức Minh ngửi được mùi cơ thể đàn ông vừa tắm xong, xen lẫn mùi bia và mùi gì đó… hoang dã, bản năng.
Anh không dám ngẩng đầu. Nhưng Đại đưa tay, nắm lấy cằm Minh, ngửa lên.
“Hồi sáng ông trông con tôi giùm. Giờ… ông muốn gì nữa?”
…
“Giờ… ông muốn gì nữa?” – Đại hỏi, mắt vẫn nhìn sâu như đang xoáy vào ngực Minh.
Minh không nói. Chỉ ngồi yên, tim đập mạnh trong lồng ngực, mạch máu dưới da sôi lên như bị thứ ánh nhìn đó thiêu cháy.
Đại buông tay khỏi cằm Minh. Không chờ câu trả lời.
Anh ngồi xuống cạnh Minh, đưa tay tháo nắp lon bia còn lại, cụng nhẹ:
“Vì ba đứa nhỏ, tôi biết ơn ông. Hôm nay… không lấy gì hết.”
Minh sững lại.
“…anh nói gì cơ?”
“Không giống mấy người kia đâu,” – giọng Đại nhỏ, khàn – “Lâu rồi mới có người thương tụi nhỏ thật lòng như vậy. Cái này… tôi tự nguyện.”
Nói rồi, Đại cầm lấy tay Minh – dày hơn, thô ráp hơn – đặt lên đùi mình, gần ngay dưới mép quần thun lửng.
Minh như bị điện giật. Tay anh run lên, nhưng không rút lại. Ngược lại, ngón tay hơi siết, cảm nhận rõ đường viền rắn rỏi của “cây hàng” đang lớn dần dưới lớp vải mỏng.
“Đại…”
“Ừ,” – Đại nhìn thẳng, không tránh né – “Muốn làm thì làm. Không phải vì tiền. Là vì tôi thấy ông xứng đáng.”
Rồi anh nghiêng người, đẩy nhẹ Minh nằm xuống giường. Không thô bạo, cũng chẳng vồ vập. Động tác của Đại như một người đàn ông đã quá quen với việc dâng thân thể, nhưng hôm nay, lại làm bằng một kiểu trân trọng lặng lẽ, ít lời.
Minh cảm nhận mùi da thịt đàn ông vây lấy, rát nóng. Anh mở miệng đón lấy cây hàng của Đại khi nó được kéo ra khỏi lớp quần, vừa nặng, vừa căng, vừa ngồn ngộn như chính người đàn ông vạm vỡ kia.
Miệng anh căng ra, nước miếng tràn mép, tay níu lấy hông Đại như muốn giữ lại chút thực tại trong cơn mê.
“Ọc… chóp chép… ưm ưm…”
Cây hàng trượt sâu từng đợt, phập vào họng anh bằng những cú nhịp không vội nhưng đều đặn.
“Mềm vậy mà… chịu được hả?” – Đại khẽ hỏi, một tay chống vào tường, tay kia vuốt nhẹ tóc Minh, động tác hiếm khi nào dịu dàng như thế.
Minh không đáp, chỉ rên “ưm… a… a a…” đầy khẩn thiết.
Lát sau, Đại rút ra, không để xuất trong miệng như thói quen với người khác. Anh nắm cằm Minh, bảo:
“Ngước lên, tôi coi mặt người đang thương con tôi thế nào.”
Minh ngẩng lên, ánh mắt hoe đỏ. Đại khẽ bật cười, rồi phun lên mặt anh từng dòng nóng hổi, từng nhịp co giật rõ lực, rõ sâu.
“Phạch… phạch…”
Tinh trắng bắn vương đầy hai má, môi và trán Minh, mùi mằn mặn, đàn ông, nồng nàn.
“Không lấy tiền đâu,” – Đại nói lần nữa, như khẳng định – “Ông là người đầu tiên tôi chủ động như vầy.”
Minh nằm yên, mắt nhắm lại, lòng ngập tràn một thứ cảm xúc không tên – không phải chỉ là xác thịt, mà là một sự thỏa mãn sâu hơn, chạm đến cả phần trong cùng vốn đã thèm khát rất lâu.