Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 12
Sáng sớm, khu trọ râm mát dưới tán cây. Tiếng bếp gas bật lách tách xen lẫn tiếng dao thớt và lời rao vọng từ đầu hẻm. Cuối tuần, không khí như chậm lại đôi phần.
Chị Thảo cột tóc cao, mặc áo khoác mỏng, tay xách giỏ nhựa cũ. Đại thì đã thay áo, mặc quần thun dài, tay đút túi, dáng người cao lớn đi cạnh vợ, nổi bật cả con hẻm nhỏ.
“Bữa nay mình mua nhiều chút, em tính nấu sẵn cho mấy bữa giữa tuần khỏi chạy ra chợ hoài.”
“Ừ, em cứ tính, anh gánh đồ được.”
Ba đứa nhỏ vẫn còn ngái ngủ, nhưng khi biết sắp được sang phòng chú Minh thì mặt mày rạng rỡ.
“Chú Minh có mua bánh không má?” – đứa út lém lỉnh hỏi.
“Có, chú thương mấy đứa lắm mà.”
Chú Minh – tức Minh, 30 tuổi, dân văn phòng sống một mình, phòng sạch sẽ, nói chuyện từ tốn, ăn mặc chỉn chu. Anh thường về sớm, ghé mua bánh, trái cây cho tụi nhỏ, rồi ngồi dưới mái hiên cùng chơi xếp hình, đọc truyện. Không ai rõ lý do vì sao Minh luôn có vẻ dịu dàng với tụi nhỏ, nhưng vợ chồng Đại thì quý mến, tin tưởng.
Đại bồng thằng út, đi gõ cửa phòng Minh.
Cộc cộc.
Cửa mở ra, Minh còn mặc áo thun trắng, quần lửng, tóc rối nhẹ, mắt đeo kính gọng mảnh – vẻ thư sinh giữa dãy trọ khói bụi.
“Anh chị đi chợ hả? Để em giữ tụi nhỏ giùm.”
“Ờ, phiền Minh nha. Tụi nó quậy lắm.”
“Dạ không sao, em rảnh mà. Tụi nhỏ ngoan lắm, tụi nó thích em.”
Ba đứa nhỏ ùa vào phòng Minh. Đứa thì đòi coi hình, đứa hỏi bánh, đứa trèo lên giường nằm. Minh cười hiền, mở túi lấy mấy gói bánh quy chia đều.
Chị Thảo gật đầu, vội theo chồng ra chợ. Còn Đại, trước khi đi, vẫn đứng ở cửa nhìn vào phòng Minh.
“Chừng nào anh về, cứ gõ cửa em nha.” – Minh nói, mắt vô tình liếc xuống thân hình người đàn ông vạm vỡ trước mặt.
Đại chỉ gật nhẹ, rồi quay lưng đi. Minh đứng nhìn theo, ánh mắt chậm rãi lướt từ bờ vai rộng, vòng lưng rắn chắc, rồi dừng lại ở phần hông sau lớp quần thun: đúng kiểu đàn ông mà anh khao khát – lực lưỡng, chững chạc, trầm tính mà hấp dẫn đến đau.
Phòng Minh vẫn còn mùi sữa, bánh và tiếng con nít í ới, nhưng đầu anh như không nghe thấy gì. Anh ngồi một góc, vừa trông tụi nhỏ, vừa để lòng mình lặng lẽ trôi về hình bóng Đại.
Anh nhớ từng lần gặp Đại đi ngang hành lang, mồ hôi ướt đẫm áo thun, ngực phập phồng, đôi chân trụ vững, cây hàng lồ lộ dưới lớp vải khiến tim anh nghẹn lại. Không lần nào anh nhìn mà không đỏ mặt quay đi, nhưng đêm về lại tưởng tượng đến phát điên.
Minh chưa từng dám nói ra. Anh là người biết giữ khoảng cách, lịch sự, sạch sẽ, nhưng cũng khao khát như bất cứ kẻ nào. Khao khát cái dáng người đó, tiếng thở nặng nề đó, và cả thứ giữa hai chân mà nhiều người âm thầm truyền tai nhau – cây hàng của Đại, to, dài, làm ai cũng sướng tê.
Có lần anh nghe loáng thoáng trong nhà vệ sinh chung, một cậu công nhân nói nhỏ với bạn: “Tao thấy Đại đi ngang, trời ơi… nguyên cái của ảnh dựng lên rõ luôn… tao chỉ muốn được ảnh nhét vô một lần, chết cũng được…”
Minh nghe, mặt nóng bừng. Mà giờ, người đàn ông đó gởi ba đứa con mình cho anh, còn đứng ở cửa với ánh mắt nhẹ nhàng như thể tin tưởng trọn vẹn.
Anh cúi xuống, bế thằng út đang bò dưới sàn lên đùi, vỗ nhẹ. Mùi con nít, mùi bánh quy, mùi thơm tóc con nít trộn lẫn. Nhưng trong lòng Minh, một dòng máu nóng cứ lặng lẽ cuộn lên. Anh không chỉ thích tụi nhỏ, mà còn thèm muốn cha tụi nó – cái người đàn ông giản dị, không hay cười, nhưng khiến bao ánh mắt thèm khát cháy âm ỉ.