Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 11
Trời sập tối sớm sau cơn mưa chiều. Gió lành lạnh tràn vào khu trọ, mùi đất ẩm lẫn tiếng trẻ con chạy chơi trong sân vang vọng. Đại dọn dẹp xong sau bữa cơm chiều thì nằm vật ra giường. Mấy đứa nhỏ đã được cho đi ngủ sớm, nằm bên trong cùng của gian phòng nhỏ.
Chị Thảo, vợ anh, mặc chiếc áo thun cũ mỏng tang, tóc còn thơm mùi dầu gội rẻ tiền. Chị không còn trẻ nữa, nhưng dáng người vẫn săn chắc nhờ làm công nhân, da hơi rám nắng, mắt có quầng nhưng hiền.
Chị nằm xuống bên chồng, khẽ chống tay nhìn Đại đang ngáy khò khò sau một ngày làm việc và… những “ca đêm” chị không hề hay biết.
“Anh nè…” – Chị khẽ lay vai anh, giọng nhỏ như gió thoảng.
Đại mở mắt, giật mình vì đang ngủ sâu. “Gì đó… tụi nhỏ sao hả?”
“Không. Em… Em nhớ… mình lâu rồi không có… ấy… với nhau.”
Đại im lặng. Câu nói đó khiến anh nghẹn ngào. Bao lâu rồi nhỉ? Bao lần anh để dành thể lực để phục vụ những gã đàn ông thèm muốn thân xác anh, còn vợ mình – người phụ nữ tào khang – lại nằm lặng lẽ mỗi đêm quay lưng?
Chị Thảo rướn người lên, áp ngực vào ngực anh, bàn tay luồn vào bên trong áo, chạm vào lớp cơ bắp săn chắc vẫn luôn là niềm tự hào.
“Cho em được… gần anh đi… như vợ chồng mình mà…” – Chị thì thầm, môi chạm nhẹ lên cổ Đại.
Anh siết nhẹ vòng tay, hôn lên trán vợ. “Ừ. Để anh… trả bài cho vợ mình đàng hoàng.”
Chị cười nhỏ, mắt ánh lên nét dịu dàng lẫn hồi hộp. Đã lâu lắm rồi…
Anh vuốt nhẹ xuống bụng chị, tay kéo lớp quần mỏng xuống. “Nằm im, để anh lo.”
Chị gật nhẹ. Hai chân mở ra, co lại, để Đại nằm giữa. Cây hàng dần dựng lên dưới lớp quần đùi, rồi được kéo xuống, bật ra căng đầy. Nó to, dài, đầu khấc đỏ au, gân guốc lồ lộ – không khác gì lúc được các cậu trai say mê. Nhưng lần này, nó dành cho người phụ nữ duy nhất có danh phận.
Đại chà đầu nấm qua khe lỗ nhỏ đang ẩm dần của vợ. Chị rùng mình, nắm tay anh chặt.
“Nhẹ thôi… lâu quá rồi…”
“Anh biết.” – Anh thì thầm, rồi từ tốn dí đầu khấc vào mép lỗ nhỏ mềm ướt.
Phạch…
Đầu nấm lún vào. Chị rít một hơi, toàn thân co lại. “A… từ từ nha…”
Đại dừng lại một chút, tay vuốt lưng vợ, rồi bắt đầu nhấp từng nhịp sâu hơn. Cây hàng to lớn từ từ trượt vào lỗ nhỏ ấm nóng, ướt mềm, có phần khít vì lâu rồi không quan hệ.
Bạch… bạch… bạch…
Tiếng thân chạm thân vang nhẹ trong phòng. Bên trong, mấy đứa nhỏ vẫn say ngủ. Bên ngoài, trời bắt đầu có tiếng ếch kêu trong đêm lạnh.
Chị Thảo rên rỉ khe khẽ, tay bấu lấy vai Đại, hai chân vòng qua hông anh, kéo sát vào như sợ mất.
“Ưm… lâu quá… em nhớ cảm giác này…”
“Anh cũng vậy…”
Đại thúc sâu thêm. Cây hàng chạm đáy, đỉnh đầu nấm hôn vào thành trong, khiến chị rên lên nức nở.
“Á… trời ơi… anh… sướng quá…”
Anh nhấp đều đặn, cơ thể đổ mồ hôi, từng thớ thịt căng cứng rung lên theo nhịp.
Lỗ nhỏ vợ anh không như mấy lỗ non của cậu trai trẻ, nhưng có độ quen thuộc, có sự co bóp đúng nhịp như ký ức thân quen. Nó không khít gắt, nhưng đầy cảm xúc. Là nơi anh từng vào hàng trăm lần thuở còn mới cưới.
Bạch bạch bạch…
Nhịp tăng dần. Chị Thảo ôm chặt cổ anh, miệng bật ra những tiếng rên khe khẽ, ngực phập phồng vì sướng lẫn xúc động. Đại thì ghì chặt vợ, đầu chôn vào hõm cổ chị, thì thầm:
“Anh sắp…”
Chị gật nhẹ, nhắm mắt, thì thầm vào tai chồng: “Ra đi… trong em…”
Và rồi, anh gồng mình, cây hàng giật lên từng đợt, rồi phụt phụt tinh trào ra, sâu trong lỗ nhỏ của người phụ nữ đã sinh ba đứa con cho anh.
Cả hai cùng run lên, thở dốc.
Vài phút sau, Đại vẫn không rút ra ngay. Anh nằm đè lên vợ, cả hai ôm lấy nhau trong hơi thở gấp gáp và mồ hôi thấm ướt.
“Cảm ơn anh… lâu lắm rồi em mới thấy mình là đàn bà…”
Đại siết chị nhẹ. “Vợ anh, lúc nào cũng là đàn bà. Chỉ tại anh… lo chuyện ngoài nhiều quá…”
Chị cười mím môi, gối đầu lên tay anh. Ngoài sân, gió lùa nhẹ. Trong phòng, hai vợ chồng ôm nhau ngủ, lặng yên – như thể chưa từng có những đêm khác trong bóng tối.