ĐAU - Chương 2
Hắn cũng không rõ cậu đã chấp nhận lời đề nghị của hắn như thế nào, chỉ biết những ngày tháng sau đó hắn liền đối xử với cậu như một người tình thực sự.Hắn mua điện thoại, máy nghe nhạc, quần áo mới cho cậu, tất cả đều là đồ đắt tiền.Hắn dẫn cậu đi salon cắt tỉa đầu tóc, dẫn đi ăn trong các nhà hàng sang trọng trong thành phố. Cậu liên tục kêu là không cần thiết nhưng hắn hài lòng khi biến một thằng nhóc quê mùa thành một con búp bê xinh đẹp. Đến ngay cả bố mẹ hắn cũng ngạc nhiên.Là người của hắn dĩ nhiên phải đẹp mới được.
Khi không có người, hắn sẽ lôi cậu vào phòng, dán chặt môi mình lên môi cậu say sưa dây dưa, bàn tay không ngừng sờ soạng không ngừng dưới manh áo mỏng.Hai người quấn lấy nhau, hắn cuồng nhiệt suồng sã, cậu đáp lại dịu dàng.Sau mỗi lần kết thúc, cậu đều vòng tay qua ôm chặt hắn.
-Này, anh thật sự là yêu em chứ.
-Dĩ nhiên.
-Thật sự phải không.
-Ừ, đúng thế…
Lần nào hắn cũng trả lới như vậy, chỉ có cậu ngây ngô tin đó là sự thật.
Dạo này hắn thường xuyên về muộn, cậu biết hắn lại tới vũ trường.Cũng phải, một đứa nghiện bar như hắn vì cậu mà giam mình ở nhà buổi tối suốt mấy tháng cũng đã là sự cố gắng đáng nể rồi.Có điều, không ít lần trở về, thứ hắn mang theo lại là nước hoa phụ nữ.Một lần cậu gọi điện cho hắn còn có tiếng con gái bắt máy, giọng õng ẹo phía đầu dây.Cậu thở dài, hắn mới đầu còn một mực thanh minh, sau dường như cảm thấy thừa thãi, liền thẳng thắn nói với cậu.
-Em phải hiểu, anh đâu phải gay, anh cũng có hứng thú với cả nam lẫn nữ, không lẽ em định biến anh thành đồng tính luyến ái luôn sao.
Cậu im lặng, hắn chẳng nói gì thêm, thỉnh thoảng còn vô tư đem quẳng cả cái áo sơ mi dính vết son môi cho cậu giặt.
Cậu không trách hắn, hắn vẫn ôm cậu, hôn cậu, hứa là sẽ mãi yêu cậu, như thế chẳng phải đã đủ rồi sao???
Cậu đau đầu, xin phép thầy giáo trở về nhà.Bước chân mệt mỏi dừng lại ở cửa phòng Sơn Tùng, hắn hôm nay cũng lại bỏ học, đang không ngừng nói điện thoại.Tiếng động phát ra trong đó rất rõ ràng, rõ đến mức có thể cắt từng nhát vào tim người ta.
“Em Linh hả, ok, tao thử rồi, cũng tạm”
…
“Cái gì, tối nay à, tất nhiên là đi, mày đặt phòng nhé, ông đây sợ chắc”
…
“Không, ông bà già đi vắng rồi, cái gì, thằng nhóc đó hả, quản thế đếch nào, thử chút cho vui thôi, bố cũng thấy chán chán rồi, mẹ kiếp, mày nói cái gì mà vô phương cứu chữa, vẫn là size D thích hơn nhiều.. Ừ, …..”
Cuộc nói chuyện còn dài nhưng cậu không nghe thấy nữa, tai ù đặc, chết lặng đứng ngoài cánh cửa.
Mất một hồi, cậu mới đủ tỉnh táo bước đi, không hiểu thế nào liền vướng vào bình hoa trên kệ.
-Choang- một âm thanh vang lên, tiếng pha lê vỡ vụn.
Hắn giật mình, cúp điện thoại lao ra nhìn thấy cậu, khuôn mặt thon gầy đang tái nhợt.
-Em…
Hắn định đưa tay túm lấy cậu nhưng bị cậu gạt ra, tránh đi.
-Em, em nghe thấy gì rồi.
-Những gì anh nói có phải thật không- cậu khó khăn mở miệng.
-Không phải như em nghĩ đâu.
-Thế thì là sao, giờ lại bắt tôi phải tin anh, tôi quả nhiên ngu ngốc, quê mùa, dại dột tin vào mấy cái trò chơi của bọn nhà giàu các anh.Trong khi mình chẳng khác gì một thằng hề.Nói xem, tôi là gì của anh, là bạn, là đồ chơi, hay là sex toy.Tôi quả nhiên mù quáng, đi thích một kẻ như anh, tin là anh thật sự yêu tôi, đúng là mơ mộng hão huyền.Anh bảo anh không phải người đồng tính, anh nghĩ tôi phải chắc, còn không phải vì ai tôi thành ra cái dạng này.Thật khốn kiếp, anh thật đáng ghê tởm.
-Em im miệng lại.
-Sao hả, ngay cả nói cũng cấm tôi sao, tôi ghê tởm anh đấy.
-Anh bảo em im miệng.
-Ghê tởm.
-Im miệng ngay.
-Ghê tởm.
CHÁT- Một bàn tay in hằn lên má cậu, mắt hắn hằn lên tia đỏ giận dữ – không phải đã bảo câm miệng rồi sao!!!
Cậu nhìn hắn, bất giác lại nở một nụ cười.Hắn chết sững.Cậu là người dù bực mình đến mấy cũng chưa bao giờ to tiếng với ai, sự hiền lành biến cậu trở nên nhu mì đáng thương đến phát ngốc.Bây giờ cậu thực sự có thể vì đau đớn mà hét lên, thành thật với bản thân hơn một chút, lại bị một cái tát của hắn lao tới chặn lại.Cảm giác đau rát truyền lại từ hai bên má lại vô tình thức tỉnh được nhiều điều.Cậu lặng lẽ trở về phòng, đóng cửa.
Cậu cố gắng cười thật to, thật lớn nhưng không được.
Cậu ngồi bệt xuống đất.
Chỉ là mở miệng cười thôi sao lại khó khăn như vậy,
Một giọt nước nhỏ xuống bàn tay.
Sờ lên mặt đã thấy nhòe nhoẹt nước.
Là khóc sao.
Vô thức, cậu ngồi ôm mặt khóc lớn.
Khi bắt đầu bước chân vào ngôi nhà này, hắn là người lạnh nhạt với cậu nhất, tạm cho là ghét đi, nhưng cậu thì lại khác.Lần đầu nhìn thấy hắn, cái vẻ tự tin, ngông cuồng lếu láo của công tử nhà giàu ấy lại làm cậu ngưỡng mộ.Cậu thích nhìn khuôn mặt điển trai của hắn lạnh lùng phóng xe, thích nhìn hắn mặc những bộ đồ đắt tiền trên người, thích ngửi mùi nước hoa trên áo hắn, thích nhìn hắn say rượu trở về vào mỗi đêm, khuôn mặt hơi đỏ nhưng phong trần và lãng tử.Lần hắn bảo cậu ôm chặt lấy mình trên xe mô tô, tim cậu đập thình thịch.Mãi một thời gian dài cậu mới nhận ra là mình hình như thích hắn, nằm khóc một đêm trong phòng ngủ.Nếu không có đêm định mệnh ấy diễn ra, cậu không dám tin hắn lại có thể ở bên mình, không dám tin hắn có thể chủ động hẹn hò, chủ động nói yêu cậu.Hắn mang đến cho cậu một chút hạnh phúc nhỏ nhoi sau đó lại lạnh lùng tước đoạt đi mất.Giấc mơ về mối quan hệ thật sự giữa hai người chỉ là mình cậu ảo tưởng ngộ nhận.
Tại sao cậu không sớm nhận ra tất cả chỉ là một trò đùa.
Tại sao cậu không biết mình vốn dĩ chỉ là một thứ đồ “chơi chán” đã qua sử dụng.
Tại sao cậu lại có thể ngu ngốc tin vào mấy lời của hắn.
Cậu cũng giống như những người yêu trước kia của hắn thôi, sẽ sớm bị thải ra thay bằng người mới.Cậu còn không bằng họ, chẳng thể đường hoàng, lén lút trong bóng tối mà hết lòng yêu hắn.Chưa bao giờ cậu thấy giá trị bản thân lại rẻ rúng đến như vậy.
Lâm vẫn sống trong căn nhà đó, có điều lặng lẽ như một cái bóng, giá như cậu có thể bỏ đi thì đã tốt, có thể một phen rũ sạch quan hệ với hắn.Nhưng cậu có thể đi đâu, cậu còn phải đi học, còn phải đến trường, cậu sẽ nói với bố mẹ cậu và bố mẹ hắn thế nào.Cậu dẫu sao cũng mới chỉ là một đứa mười chín tuổi
Hắn và cậu kể từ đó không hề nói chuyện với nhau câu nào.Hắn xin lỗi, cậu không nghe, ok, chia tay, có gì không được.Một thằng như hắn, huýt sáo một cái đã có hàng tá em xinh đẹp bao vây, cần đến một thằng con trai để tiêu khiển hay sao.Bố mẹ không có nhà, hắn dẫn cả gái về, hôn môi cuồng nhiệt từ ngoài cổng cho tới phòng khách, cuối cùng đổ lên sô pha hoan lạc.Hắn thoáng thấy đôi mắt cậu ở trên cầu thang tối lại, liền cố làm cho cô ta rên rỉ lớn hơn.Khi quay đầu ra, cậu đã không còn ở đó nữa, hắn mệt mỏi đuổi người tình về mặc cho cô nũng nịu.Có một sự thật đau đớn là, quả nhiên hắn không còn hứng thú với phụ nữ nữa.
Đôi lúc trên giường, hắn nhầm người ta với cậu, lúc cao trào vô thức gọi tên cậu.Hắn nhớ mùi hương trên cơ thể ấy, nhớ khuôn mặt ấy, nhớ nụ hôn vụng về và cả cái cánh tay gầy guộc ôm chặt lấy hắn từ phía sau.Chết tiệt, hắn càng ngày càng không hiểu nổi bản thân mình.
Hốm nay hắn vô tình thấy cậu cười nói với một tên con trai nào đó ở sân trường. Đã rất lâu rồi, hắn chưa bắt gặp nụ cười ấy. Đẹp đẽ khiến người ta muốn chụp lấy, lưu chặt lại trong tâm khảm.Trước đây nụ cười đó vốn giành cho hắn, vốn thuộc về hắn.Bât giác hắn cảm thấy ghen tị đến đau lòng.
Hắn lại say, loạng choạng bước về nhà, không biết có phải do men rượu làm mất tỉnh táo hay không, thay vì trở về phòng mình, hắn lại đi vào phòng cậu trên tầng thượng, ba năm rồi, vẫn là cái kho chứa đồ sửa lại ấy.Thấy bộ dạng của hắn, cậu không nói câu nào, im lặng bước ra ngoài.Hắn chụp cổ tay cậu giữ lại.
-Em ghét anh đến vậy sao, không phải anh đã xin lỗi rồi còn gì.
-Anh say rồi.
-Tại sao lại phải tránh mặt, trông tôi ghê tởm lắm à.
-Bỏ tay ra.
Hắn dùng lực bóp tay cậu mạnh hơn.
-Nói xem, là tôi ghê tởm lắm sao, việc quái gì cứ phải tránh thằng này như tránh hủi thế.Cười nói với đứa khác thì được, hay vì thằng đó thỏa mãn cậu hơn tôi.
-Anh im đi.
Cậu vùng tay hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận trở nên đỏ hồng.
Hắn giật mạnh người cậu quay lại, dùng sức quăng lên giường.
-Tùng, anh điên rồi.
Phải, hắn điên rồi, điên cuồng hôn cậu, điên cuồng xé rách quần áo của cậu, điên cuồng nút lưỡi, thô bạo xâm nhập vào trong, không khác gì lần đầu tiên đêm hôm ấy.
-Đau, bỏ ra, tôi sẽ hận anh cả đời.
-Được, em cứ làm thế đi.
Xin lỗi.
Chẳng mấy chốc, chiếc ga trải giường màu trắng đã loang lổ đầy máu và tinh dịch.
Hắn tắm xong bước ra ngoài, cậu vẫn nằm bẹp trên giường, chiếc chăn che đi thân thể trần trụi đầy những vết thâm tím.Hắn đóng cửa phòng lại, lao ra gara, ngồi lên con xe phóng bạt mạng.Tốc độ cứ tăng dần, sáu mươi, tám mươi rồi một trăm.Hắn cảm thấy mọi thứ xung quành sượt qua mặt mình mơ hồ như ảo ảnh.Hắn là một thằng khốn, hắn là một thằng khốn, là một thằng khốn, một thằng khốn.
Mọi thứ đột nhiên nhẹ bẫng sau tiếng thét chói tai của người đi thường, tiếng xương vỡ vụn trong cơ thể.Trong mơ màng, hắn thấy máu chảy ra, nhẹ nhàng, ấm nóng, lênh láng trên lòng đường, một màu đỏ kiều diễm và xinh đẹp.
Lâm, anh xin lỗi, anh sai rồi…
Nếu thời gian quay lại , nếu như tất cả có thể thay đổi theo ý muốn của con người.Thằng bé đứng ở đó, ôm một cái balô cũ kĩ cả thân hình đen nhẻm theo cha bước vào căn biệt thự rộng lớn.
-Chào anh, em là Lâm, căn phòng trên tầng thượng đang sửa, anh cho em ở chung với anh hai ngày nhé.
“-Này, anh thật sự yêu em chứ.
-Dĩ nhiên
-Thật sự phải không
-Ừ, đúng thế…”
Phạm minh Sang
Cái kết khóc ln á trời ơi😭