Đằng sau lời nói... - Chương 43
CHAP 43
Sau chuyến du lịch trở về đến nay cũng đã hơn một tuần trôi qua, mọi người ai nấy cũng quay về với công việc thường ngày. Và hôm nay Hoàng Hàn đã bắt đầu đi làm lại sau kỳ nghĩ phép khá dài hạn.
_ Em vào làm tốt nhé Hàn! Nếu thấy không khoẻ thì gọi cho anh ngay đó!…Nhớ trưa ăn uống cho đầy đủ vào, còn nữa…không được làm quá sức nghe chưa!
Ngôi trong xe, anh ân cần lo lắng cho cậu. Suốt cả chặng đường từ nhà đến công ty, anh cứ luyên huyên dặn dò cậu đủ thứ, nghe riết mà cậu cũng phát ngán lên.
_ Dạ! Em biết mà, anh nói mãi thôi! …em vào đây!
_ …Ơh?…- anh tỏ vẽ thơ ngây- Cứ thế mà đi vào sao?.không chào tạm biệt người yêu gì àk!
Đang chuẩn bị mở cửa xe, nghe anh nói là cậu hiểu ngay ý đồ của anh. Quay sang, cậu lườm anh.
_ Trước công ty đấy anh! Anh muốn…ưm…- Chưa nói được gì anh đã khoá môi cậu mất rồi.
Vậy đấy, anh có bao giờ nghe lời cậu nói đâu, mà đúng hơn chỉ toàn hành động theo ý thích của anh mà thôi.
…..
Mỉm cười với gương mặt giận dỗi đầy đáng yêu của cậu, anh say sưa ngắm nhìn bóng dáng người mình yêu đang dần khuất sau cánh cổng lớn. Gật đầu đồng ý với hiện tại, anh nhấn ga cho xe hướng về nơi mà có một người đang chờ đợi mình.
——–
_ Chào cô, Mỹ Kiều!
Kéo chiếc ghế anh thả người ngồi đối diện với cô, nơi đây là một quán cafe sang trọng, không gian rất yên tĩnh. Hoàn toàn thích hợp cho những cuộc gặp gỡ đối thoại.
_ Vâng chào anh!
_ Hôm nay có việc gì mà hẹn tôi ra sớm vậy? Chẳng phải tôi đã nói chúng ta không có gì để bàn với nhau nữa sao?
_…Anh không cần tỏ thái độ chán nản như vậy! Dù sao chưa đầy nửa tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn…vì thế mà hôm nay tôi hẹn anh cũng chính là bàn về vấn đề này!
_ “ Ha.a!!..cô đang khai ngòi đấy àhh??? Được thôi…” – Anh cười khẩy – Kết hôn sao? Tôi nhớ rất rõ, từ trước đến giờ tôi chưa hề mở miệng nói tiếng kết hôn khi nào!
_ Anh…dù muốn hay không, anh cũng chẳng có quyền lựa chọn đâu Quân àh! Trước sau gì anh vẫn phải lấy tôi, và tôi mong anh hãy tôn trọng người vợ này!
Nghe những lời nói của cô mà anh cười khinh khỉnh, lấy từ trong áo chiếc di động, anh gọi cho một người:
[ …Quân đây! Tới lúc cậu ra mặt được rồi đó…phải! địa điểm là Highland cafe!]
Mỹ Kiều nhìn thái độ của anh mà không khỏi thắc mắc, cô nhíu mày quan sát gương mặt không chút biểu cảm của người đàn ông đối diện.
_ Anh muốn dở trò gì đây Minh Quân! Anh nên biết không lâu nữa, tập đoàn Đặng Gia sẽ rơi vào tay…
_ ..Tay của Mỹ Kiều đây sao? – anh tiếp lời cô – Tôi nói thẳng! Cô đừng hi vọng mang gia sản của gia đình tôi ra mà uy hiếp, cuộc hôn nhân này vốn dĩ chẳng có kết quả. Ngay từ đầu nó chẳng khác nào là cuộc mua bán lợi nhuận của hai tập đoàn.
_ …..- lúc này trông cô khá mất bình tĩnh.
_ Tôi cứ nghĩ cô là một cô gái thông minh, không để bất cứ người nào chèo lái được mình. Vậy mà – dừng lại, anh đưa người tiến gần đến cô hơn- Cô! Vẫn chỉ là người tầm thường, vì cái gọi là sự kêu hãnh mà cô đánh mất sự tự tôn của một người con gái đa tài đa sắc! Rốt cuộc…cô cũng chỉ là con cờ cho người khác thao túng!
_ Anh…anh nói đủ chưa!
Ngó thấy cô đã hoàn toàn mất tự chủ, anh chỉ nhếch môi cười rồi nâng tách cà phê mà hưởng thức.
Hôm nay vị cà phê ngọn đến lạ thường.
Và cũng không lâu sau, người mà anh hẹn gặp khi nảy đã có mặt! Liếc thấy Steven ngoài cửa, anh không vội đứng lên, chỉ quay sang vớ lấy chiếc áo vest bên cạnh.
Nhìn Mỹ Kiều anh lạnh lùng nói:
_ Vấn đề lúc nảy cô nói giờ bạn tôi sẽ thay mặt giải thích, anh ta sẽ cho cô biết tập đoàn Đặng Gia sẽ rơi vào tay ai! Bây giờ thì tôi đi trước.
Chưa kịp hiểu anh vừa nói gì, chỉ thấy anh đứng lên, cô cũng theo quán tính mà đứng dậy, nhưng nói lời chưa ra khỏi miệng thì một giọng trầm đục phía sau đã vang lên.
_ Chào Mỹ Kiều! lâu quá không cô!
Bất ngờ với vị chủ nhân của giọng nói, cô như chết trân mà nhìn SteVen.
_ Thanh Minh?..anh..anh sao lại ở đây? – ngỡ ngàng cô nhìn hai người.
_ ..Ồhh!!…Tôi đã về hơn một tuần!- nói rồi Steven quay sang anh- Được rồi, tiếp theo là việc của tôi, cậu cứ đi.
Nhìn Minh Quân và Steven lúc này, cô lại càng rối mù cả lên, cái gì đang diễn ra vậy nè?
_Hai anh…vậy là thế nào?
Biết được cảm giác của cô hiện giờ ra sao, anh không nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi vỗ vai cô sau đó nhanh chóng rời đi.
……………..
_ Thì ra ngay lúc đầu, anh tiếp cận tôi cũng nằm trong sự sắp đặt của Minh Quân?
_ Ừm hữm! Chính xác – Steven bình thản gật đầu trả lời.
_ …Vậy số cổ phần mà tôi cất công chèo kéo từ các cổ đông để cho anh nắm giữ hiện giờ…trước sau gì cũng là của Minh Quân?
_ …. – tiếp tục gật gù với lời nói của cô.
_ HA!!…không lẽ số tiền tôi bỏ ra nhỏ hơn giá trị của số cổ phần đó sao?- cô đay nghiến nói.
_ ..Không! rất lớn đó chứ!… Nhưng mà, 40% cổ phần đó cộng thêm với 18% cổ phần Minh Quân thì tôi hoàn toàn có được cả một tập đoàn Đặng Gia đó chứ!!
_ A.N.H…- cô tức đến nghẹn lời, đây mà là đối tác của cô sao? Người mà cô tin tưởng giao cho anh đứng tên số cổ phần mà cô đã mất biết bao tiền của mới có được đây sao?…đúng là không tin nổi mà… – vậy còn bản hợp đồng của chúng ta? Anh quên rồi sao?
_ Ờh…đâu có quên! Tôi vi phạm thì tôi bồi thường, tuy nó gấp đôi giá trị cổ phần kia…nhưng cũng chỉ là con số nhỏ so với tôi thôi! …với lại, cô quên rằng, do cô muốn giấu danh tính nên vốn dĩ hợp đồng đâu được công khai!!!
_ …….
_ Mà thôi…về việc hợp đồng, tôi cho cô tùy thích xử lý, nhưng nói trước…đừng dại mà đụng đến tôi!- Steven kiên định mà phán quyết.
Không biết nói gì thêm, giờ đây cô hiểu mình đã hoàn toàn thua trong mọi chuyện, thua ngay từ khi bắt đâu. “ Quả thật, anh rất lợi hại đấy Minh Quân…tôi không ngờ đó!!”
_….Sao anh có thể bỏ một cơ hội lớn như vậy chỉ để giúp Minh Quân! Anh không thấy nếu như…
_ Khỏi lay động tôi đi Mỹ Kiều! Tôi không bao giờ trỡ mặt với Quân đâu!
_……
_ Lần này…coi như cô chịu thiệt đi cô gái àk! Vốn dĩ cô không phải là người Quân cần đối đầu.
_ …Tại sao?…tại sao anh lại toàn tâm giúp Minh Quân?- cô hỏi trong vô thức.
_ ….Vì tôi lẫn Minh Quân, cả hai đều tôn trọng cái gọi là chữ Tình!!
…………
Chỉ còn lại một mình với tách cà phê đã nguội lạnh, giờ đây cô mới thấm thía thế nào là sự thất bại, là nhục nhã. Hóa ra từ trước đến nay cô làm mọi việc cũng chỉ là trò cười cho thiên hạ. Vô tình mà cô lại giúp anh chiếm thế thượng phong, đúng là cô quá non để đấu với một người kỳ cựu như anh đây…
Nắm chặt nắm tay của mình, cô đai nghiến từng lời trong suy nghĩ “ Một bài học hay, một kinh nghiệm tốt…là do anh dạy tôi…hãy nhớ đấy!!!…”
—————————
_ Này Thái! Ông Quân mới gọi nói chiều nay đi ăn mừng tao khỏi bệnh đấy!
_ …ờh…- Thái gật gù nhưng vẫn cho nhanh thìa cơm vào miệng.
_…Mày không nghe tao nói gì àk!
_…Nghe…mày để tao ăn cái đã, sắp hết giờ rồi. Phụng hôm nay dở chứng bắt tao làm báo cáo giữa kỳ muốn điên lên được.
_…..ừhm..có người yêu làm sếp cũng khổ quá hen! – cậu trêu chọc
_ Mà hôm nay mày đi tái khám đúng không? Sao không nghỉ mà còn đi làm?
_ Quân nói để chiều ổng chở tao đi, ổng hẹn với bác sĩ Giang rồi.
_ Sướng ha…ông Quân cưng mày như trứng ấy!
_….. “ nhưng được đến khi nào?…càng ngày sao cảm giác trống trãi cứ dâng lên vậy chứ!!..mong là đừng có việc gì xảy ra nữa…Quân ơi..sao em cứ lo quá!!”
…………….
Và dự định cũng chỉ là dự định thôi, đã quá tầm tan sở mà cậu chờ mãi cũng không thấy anh điện thoại. Đứng trước cổng công ty, cậu đang tính gọi cho anh, thì bất chợt Quốc Thiên cho xe dừng ngay chỗ cậu.
Hạ kính xe xuống, hắn nói vọng ra:
_ Này nhóc! Lên xe đi, Quân nó bận việc gì đó nên không đón nhóc được, sẵn nó nhờ tôi đưa nhóc đi tái khám rồi sau đó đến chỗ buổi tiệc luôn.
_ …….- cậu có vẻ buồn khi nghe hắn nói vậy.
_Lên nhanh đi, muộn rồi!- với tay mở cửa xe, hắn hối thúc.
Dù sao cũng chẳng còn lựa chọn, cậu nhanh chóng bước lên xe rồi cùng hắn đến bệnh viện.
Ngồi trong xe, hắn phá vỡ sự im lặng của cả hai.
_ Món quà đó… nhóc thích chứ?
_ …Àh…Quả cầu thủy tinh chứa những đồng tiền cỗ,.. rất đẹp! tôi luôn để nó trên giường của mình. Mỗi khi ngắm tôi hay lắc nó, những đồng xu chuyển động nhìn rất hay.
_….Ừhm!! “.. cũng may là nhóc thích…”
………..
Và như lời dặn của thằng em họ, hắn đưa cậu đến chỗ chú ba của mình để khám. Trên đường đi đến phòng của ông thì bỗng hắn có điện thoại. Quay sang bảo cậu cứ vào trong trước, và hắn nghe xong sẽ vào theo sau.
Nghe vậy cậu cũng không bận tâm mà đến thẳng phòng khám. Đến trước cửa phòng đang hé mở, tính gõ cửa thì chợt nhìn qua tấm sáo trong phòng, cậu thấy ông đang có khách. Và cậu không nhằm thì vị khách đó chính là ba của anh, Đặng Thế Gia!
Không nghĩ là gặp ông nơi đây nên cậu khá bất ngờ. Đang tính quay lưng rời đi vì lúc này, cậu hoàn toàn không muốn đối mặt với ông, nhất là sau việc ông đã cho người ra tay với cậu. Vậy mà ngay khi quay lưng, một hình ảnh vô tình đã suỵt ngang qua tầm mắt cậu. Nó khiến cậu phải dừng bước và nhìn lại một lần nữa.
Trên chiếc bàn gỗ kia có hai tấm ảnh…chính xác thì người trong ảnh một là mẹ cậu, và một là ba cậu…
……
_ Anh Hai, chuyện năm xưa đã qua. Dù sao gia đình họ cũng chịu thiệt quá nhiều rồi, lần này coi như anh bù đắp cho thằng nhỏ đi.
_ Chú nghĩ gì vậy Thế Giang, làm sao tôi chấp nhận con trai tôi đi yêu đứa con trai khác. Đó chẳng khác nào hủy hoại danh tiếng cả dòng họ Đặng này.
_ Nhưng em thấy chúng nó yêu nhau thật! Dù anh có ngăn cản cũng chẳng được gì, anh thừa biết tính thằng Quân mà. Nó đâu dễ từ bỏ!
_ Chính vì nó như thế mà anh mới làm mọi cách để thằng kia không có cơ hội.
_ Nhưng cũng không cần ra tay nặng như vậy! Mạng người đó anh hai àh. Lần trước là anh không cố ý làm họ thiệt mạng, đó là tai nạn. Nhưng bây giờ anh làm vậy không khác nào là giết một mạng người. Và việc này thì làm sao có thể che đậy giống như năm xưa!
_ Chú không cần nói nhiều. Anh đã quyết thì không cản được đâu…Cứ cho là chấp nhận đi…một mai lỡ như thằng đó biết cha của người yêu nó gây ra cái chết của ba mẹ mình! Vậy chú có đảm bảo nó sẽ không báo thù???…Thôi thì bây giờ tốt nhất nên hủy đi mối đe dọa này!
………
Hai người đàn ông có tuổi vẫn mãi mê với cuộc tranh luận trong gian phòng nhỏ. Mà đâu hay biết, phía ngoài cánh cửa đang hé mở kia, một chàng trai từ lúc nào đã không còn trụ vững được nữa. Hoàn toàn buông thả cơ thể dựa vào bức tường trắng mà trượt dần rồi qụy xuống nền đất lạnh lẽo…đau nhói…
Đưa tay bấu chặt vào ngực mình. Đầu óc cậu say sẩm hoàn toàn, mọi vật trước mắt cứ quay cuồng rồi đảo loạn, lồng ngực của cậu lúc này như bị hút cạn không khí, nó làm cậu thở không nổi nữa rồi…
Đau!
Một nổi đau không tên!
Một nổi đau giết chết tâm hồn con người!
“ Làm sao…tôi…phải biết làm sao?…”