Đằng sau lời nói... - Chương 42
Chap 42
Ánh sáng của buổi ban mai tràn ngập khắp căn phòng, những tia nắng xuyên qua lớp màn mỏng, chúng nhảy múa một cách huyền ảo giữa không gian tĩnh lặng.
Nằm trong vòng tay của anh, cậu khẽ mở mắt nhìn mọi vật một cách mông lung. Đêm qua không biết cậu đã ngủ đi lúc nào, chỉ biết anh và cậu đã có những phút giây tuyệt vời, rồi sau đó cậu hoàn toàn rơi vào mảng không đen tối.
_ Em dậy rồi àh?
Đang mơ màng với ý thức, tiếng anh bỗng vang bên tai, cậu ngước nhìn gương mặt rạng ngời đang tươi cười của anh. Phút chốc hình ảnh ân ái của đêm qua lại tái hiện rõ rệt trong tâm trí cậu.
_ Làm gì mà nhìn anh dữ vậy Hàn?…- anh cười gian, cúi sát xuống gương mặt cậu- Hay…em đang muốn tiếp diễn cảnh tối qua?…hửm???
_ Anh…
Chẳng hiểu vì sao anh vô tư nói mà không hề ngượng miệng, cậu thì chỉ nghĩ thôi cũng đỏ cả mặt rồi.
Quá xấu hổ, cậu vùi mặt mình vào trong chăn.
_ Hahaa!! – nhìn biểu hiện đáng yêu đó mà anh không nhịn được cười- Thôi!!, không trêu Hàn Hàn của anh nữa, ra đi nào!!!
_ …Cái gì mà Hàn Hàn???- tung chăn ra, cậu trừng mắt với anh- Nghe sến quá điii
_ Vậy thì bé Hàn, hay là……Ấy ấy…!!!! đừng nhéo…anh không đùa nữa….haHaa…!!!
_ …Cấm anh gọi em như thế, nghe mà nổi hết gai óc!
_ Rồi rồi, Hoàng Hàn của anh! Được chưa?…àk, mà em ổn chứ hả? không đau chỗ nào chứ?
Bỗng dưng anh lại nhắc đến chuyện đó, cậu một phen tiếp tục đỏ mặt.
_ ….Ừm. em ổn…chỉ có điều…khắp người em toàn là mộc của anh không àh.
_ HAhaa…Anh xin lỗi, tại yêu em quá đó mà! Hìhì – anh cười tít cả mắt-…. Thôi dậy nào! Mấy người bọn họ chắc đang chờ chúng ta đấy!
_ Dạ..! Mà ngày mai mình mới về hả anh?
_ Uhm! Chứ hôm nay em nghĩ…sau đêm qua, em ngồi xe nổi không mà đòi về!!!
_ á.a.a… Anh chọc em hoài àkkkk
_ HAhah….
….
Cả hai cứ thế mà đùa giỡn với nhau cho đến tận khi rời khỏi phòng. Cứ tưởng hôm nay lại là một ngày hạnh phúc của họ, vậy mà đâu ngờ, khi vừa xuống tới sảnh gặp mọi người thì điện thoại của anh bất chợt đổ chuông.
[ Quân nghe!……]
…..
Không biết đầu dây bên kia là ai mà ngay khi anh kết thúc cuộc gọi, rất nhanh anh đến bên Phụng nói nhỏ điều gì đó. Nhìn thấy thái độ của anh lúc này, cậu tin chắc có việc đang cần anh giải quyết.
_ Hàn này!- anh quay sang, khẽ giữ lấy vai cậu- Anh…rất xin lỗi em! Anh có việc gấp phải về trước…em ở lại với mọi người. Đợi ngày mai, em khoẻ hơn rồi hãy về. Được chứ!
Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của anh, cậu nhanh chóng trả lời.
_ Anh cứ về trước đi, em không sao mà.
_ Uhm! Nhớ kỹ là khi nào thấy khoẻ rồi hãy về nghe chưa?
_ Em biết! Được rồi, anh mau thu xếp đi!
…………..
Đứng trên ban công dõi theo chiếc xe của anh đang dần rời khỏi khuôn viên khách sạn, cậu đưa tay lên cổ mân mê chiếc nhẫn bạc anh tặng. Lần này nhìn anh rời đi mà sao trong cậu lại bất an quá, một nổi lo vô hình phút chốc vây lấy cậu.
“ Quân ơi…hãy nhớ những gì đêm qua anh đã nói…chiếc nhẫn này đang chờ anh đeo vào tay em đó!!!… nhanh nha anh…”
———————-
[ Quân đây! Tôi đang trên đường về, tôi đã cho người ra đón cậu rồi đó!]
[…….]
[ …Đồng ý! Từ bây giờ đến khi gặp mặt, chúng ta đừng liên lạc nữa. Tôi sẽ trực tiếp gặp cậu tại nhà.]
[…….]
[ Uhm!..Được rồi Steven!..chào cậu]
Nhíu mày nhìn con đường phía trước, anh tăng ga cho xe lao nhanh về thành phố. Kể từ bây giờ mọi việc chính thức đi vào quỹ đạo của nó, mà vốn dĩ mấy tháng qua anh đã cật lực bỏ công gây dựng đến ngày hôm nay.
“ Nhanh thôi…cái ngày mà tôi hoàn toàn rời khỏi tầm tay của ông sẽ đến nhanh thôi. Lúc đó, ông coi tôi lật tung cái Đặng Gia như thế nào!…”
——————
Vắng anh không khí cuộc vui cũng phần nào giảm xuống, ban ngày họ chỉ dạo quanh thành phố, rồi vào một số của hàng mua vài món đồ lưu niệm về làm quà cho mọi người. Đến buổi tối càng đơn giản hơn khi cả năm người cùng ngồi tại quầy Bar của khách sạn mà tán ngẫu với nhau.
Đôi khi những câu chuyện cười vu vơ của Phụng hay Jus lại làm khuấy động cả một không gian, và điều đó cũng giúp cậu phần nào vơi đi cảm giác trống trải và cô đơn khi vắng anh.
Về đêm mọi người đều tranh thủ về phòng nghĩ sớm, nguyên nhân là giữ sức cho chuyến trở về vào ngày mai. Và mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng chú ý, nếu như vào lúc trước khi cậu bước vào phòng, hắn không tìm đến.
_ Hey nhóc!..Khoan đã!
Nghe tiếng hắn phía sau, cậu không vội mở cửa.
_ Anh cần gì sao?
_…Uhm!..Không! có cái này cho nhóc!
Nói rồi, từ trong túi hắn lấy ra một hộp nhỏ, chiếc hộp được gói bằng giấy màu tím rất cẩn thận và đẹp mắt.
_ ..Gì..gì vậy?
_ Tặng nhóc! Quà sinh nhật!
_ Quà sinh nhật!!!- ngạc nhiên, cậu trố mắt nhìn hắn- Nhưng mà…
_ Được rồi cầm lấy đi! Lúc vào cửa hàng, trông nó cũng dễ coi nên muốn mua. Sẵn hôm qua là sinh nhật nhóc vì thế tôi mua luôn, coi như quà sinh nhật muộn.
_…….- cậu im lặng nhìn món quà trên tay mình, có lẽ hắn thật sự đã làm cho cậu có chút xúc động.
_ Vậy nha! Ngủ sớm đi, tôi về phòng đây.
_…Này Quốc Thiên – thấy hắn rời đi, cậu gọi nhanh lại- …Cám ơn anh!
_…Uhm!…sinh nhật vui vẻ!
Không đợi cậu nói thêm gì nữa, hắn lập tức quay trở về phòng.
Tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng thật ra trong hắn hiện đang rất run, rất lúng túng và khi vào tới phòng thì hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Thả mình xuống giường, lắc đầu với hành động vừa rồi, hắn đang tự hỏi tại sao hắn có thể nghĩ ra cái trò trẻ con như vậy. Từ lúc nào mà hắn quan tâm và biết tặng qùa cho người khác thế kia?…đúng là càng ngày hắn càng chẳng hiểu nổi mình nữa!
Đang mải mê suy nghĩ thì cửa phòng được Jus mở ra. Thấy nó bước vào hắn lên tiếng:
_ Lên rồi đấy àh!
Chẳng nói chẳng rằng, nó im lặng lấy bộ quần áo sau đó bước vào phòng tắm. Nhận thấy thái độ của nó khác thường, nhưng hắn cũng chẳng màng hỏi đến. Chỉ đến khi thật lâu nó bước ra, cũng với thái độ như vậy và nhanh chóng trèo lên giường kéo chăn phủ kín cả người, lúc này hắn mới tiến đến bên nó.
_ Sao vậy? hôm nay đau họng àh, khi nãy còn hót dữ lắm mà!
_ ……
_ Jus??? Này!!!- hắn lay nó dạy.
_ …- nó mở chăn nhìn thẳng vào hắn.- Em không gì hết! Muốn ngủ thôi!
Khá ngạc nhiên khi thấy đôi mắt đỏ ngầu của nó, hắn hiểu giờ là lúc không nên bắt ép nó thêm điều gì.
_ Okey! Em buồn ngủ, vậy ngủ đi ha! Tôi đi tắm!
Và rất nhanh chóng, hắn để lại sự yên tĩnh cho nó rồi bước vào trong.
Hắn biết, biết rất rõ. Ngoài kia trong tấm chăn dày đó, nó đang âm thầm khóc nức nở. Nhưng lí do vì sao nó lại khóc thì hắn khá mơ hồ.
Duy nhất chỉ một điều hắn biết! Jus, nó chỉ khóc vì hắn!
————–
Trở lại với Minh Quân, hiện tại anh đang tiếp một vị khách hết sức đặc biệt trong ngôi nhà của mình.
_ Steven, số cổ phần đó…cậu chắc chắn không dính dáng gì đến Mỹ Kiều chứ?
_ Yên tâm đi Quân, Mỹ Kiều rất tin vào mớ tiền cô ta thảy cho tôi! Tuy có điều tra thân
thế của tôi rất sát nhưng kết quả vẫn là số không thôi.
Nói chuyện với anh giờ đây là người thanh niên chạc tuổi anh, anh ta có một phong thái rất điềm tĩnh, điểm nổi bật của anh ta cũng chính là gương mặt. Một gương mặt rất nam tính và luôn tỏ ra cái khí chất của một nhà lãnh đạo.
_ Số phần trằm cổ phần của tôi đang nắm giữ cộng với số cổ phần của anh hiện có, chắc chắn chúng vượt mức phân nửa của Đặng Gia. Bây giờ chỉ chờ đến ngày Mỹ Kiều châm ngòi thì mọi chuyện sẽ được phơi bày thôi.
Nhâm nhi ly rượu trong tay, Steven gật gù với ý kiến vừa rồi của anh.
_ Uhm!…Mà sao ông già cậu cứ để yên mọi chuyện vậy, không lẽ ông ta không biết Mỹ Kiều đứng sau thâu tóm hết cổ phần của các cổ đông hay sao?
_ Ha!..Biết chứ Steven, nhưng ông ta không lo, vì nghĩ là trước sau gì tôi và Mỹ Kiều cũng kết hôn, khi đó ai nắm mà chẳng được.
_…Hahhah…vậy mà ông già cậu đâu ngờ con trai ông lại sử dụng chính cổ phần của mình lật ngược lại ông…hahhaa.
_ Phải phải..hahhaha.
Liên tiếp những ly rượu được hai người nâng lên, cung tụng lẫn nhau. Mừng cho kế
hoạch lâu nay của họ bây giờ đã thành công và chỉ cần chờ người khai hoả nữa thôi.
Và đây cũng chính là lúc anh bắt đầu từ bỏ mọi thứ để đi riêng trên con đường mà anh đã chọn. Con đường chỉ có anh và người anh yêu….
Nhưng liệu mọi chuyện có xuôi chèo mát mái như anh đã nghĩ không? Hay đây chỉ mới là bước khởi đầu của những cơn sóng mạnh???….