Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG CỦA TÔI - CHƯƠNG 48

  1. Home
  2. ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG CỦA TÔI
  3. CHƯƠNG 48 - CHƯƠNG 3 - NĂM NĂM ÁNH SÁNG
Prev
Next

Vậy là, tính đến hôm nay, chúng tôi đã ở bên nhau tròn năm năm.
Năm năm không dài với người ngoài, nhưng với tôi — đó là cả một quãng đường đầy đủ mọi cung bậc: tiếng cười, giận hờn, những đêm mất ngủ và cả những buổi sáng ấm áp đến mức chỉ cần nghĩ lại cũng muốn mỉm cười.

Tôi vẫn nhớ rõ cái nắng ngày đầu anh bước vào lớp quân sự năm ấy. Giọng anh dứt khoát, dáng đi vững, và ánh mắt nghiêm khắc đến mức chẳng ai dám ho he. Không ai nghĩ người thầy lạnh lùng đó sau này lại là người biết pha cà phê cho tôi mỗi sáng, biết tôi sợ tiếng sấm, và có thể im lặng cùng tôi suốt một buổi chiều chỉ để nghe mưa rơi.

Năm năm. Chúng tôi cùng dọn dẹp một căn nhà, trồng lại chậu dâu tây trước hiên, cãi nhau vì chuyện nhỏ xíu như việc ai quên mua muối. Rồi lại làm lành chỉ bằng một cái chạm tay. Có lúc tưởng như bình yên quá, đến mức tôi sợ. Nhưng rồi tôi nhận ra, bình yên chính là phần thưởng của những người đã đi qua đủ sóng gió.

—

Có một lần, anh bị thương nhẹ khi đi công tác. Tin báo về giữa lúc tôi đang đứng lớp. Tôi nhớ mình bỏ dở bài giảng, chạy xe suốt hai tiếng đến bệnh viện, tim đập như sắp nổ. Khi đến nơi, anh ngồi trên giường bệnh, tay quấn băng, vẫn cười:

– Em coi, có mỗi vết trầy mà làm như anh mất tay.

Tôi không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh giường, cầm tay anh. Lúc ấy, tôi mới hiểu, người ta có thể mạnh mẽ đến đâu ngoài đời, nhưng chỉ cần người mình thương gặp chuyện, lòng vẫn tan như muối trong nước.

Sau vụ đó, mỗi khi anh đi xa, tôi học cách không lo quá. Tôi chỉ pha sẵn cà phê, để phần cơm anh thích, như một lời hẹn thầm: khi về, mọi thứ vẫn chờ anh y nguyên.

—

Thỉnh thoảng, chúng tôi về lại quê — nơi mẹ anh đã thôi phản đối. Mỗi lần như thế, tôi lại thấy một lớp không khí khác bao quanh: nhẹ hơn, thật hơn. Mẹ anh giờ hay nhờ tôi phụ nấu ăn, vừa làm vừa hỏi:

– Con vẽ gì dạo này rồi?

Tôi cười:
– Dạ, vẽ người với vẽ mấy mảng sáng thôi.

Bà cười, gật đầu:
– Ừ, sáng là được. Nhà này thiếu ánh sáng lâu rồi.

Tôi biết, bà không chỉ nói chuyện hội họa.

—

Cuộc sống của hai người chẳng tránh được những lúc im lặng. Có khi im vì mệt, có khi im vì hiểu nhau đến mức không cần nói.
Anh có thói quen về muộn hơn, vì công việc ở đơn vị lắm lúc chẳng giờ giấc. Tôi không phàn nàn. Chỉ để sẵn bữa trên bàn, đèn bếp vẫn mở. Anh về, thấy tôi ngủ gục trên sofa, sẽ nhẹ nhàng đặt tay lên trán, rồi tắt bớt đèn.
Có hôm tôi tỉnh giấc giữa đêm, thấy anh ngồi ngoài ban công, tay cầm tờ báo, mắt nhìn xa.

– Không ngủ được à? – Tôi hỏi, bước ra, khoác áo lên vai anh.
– Không. Anh đang nghĩ về đợt điều động mới. Có thể ra Bắc vài tháng.

Tôi im một chút, rồi chỉ nói:
– Ừ, đi thì nhớ ăn ngủ đàng hoàng.

Anh quay sang, cười:
– Không giận hả?
– Giận gì. Em quen với mấy chuyến đi của anh rồi.

Thật ra, không phải không lo. Nhưng sau từng ấy năm, tôi hiểu, tình yêu không phải là giữ, mà là cùng đi qua những khoảng cách mà vẫn thấy người kia ở đó.

—

Ngày kỷ niệm năm năm, chúng tôi không tổ chức gì lớn. Chỉ nấu một bữa tối đơn giản, mở bản nhạc cũ, rồi cùng ngồi trước ban công.
Thành phố phía xa rải đầy ánh đèn. Tôi tựa đầu vào vai anh, nghe tiếng anh khẽ nói:

– Cảm ơn em đã ở lại với anh.

Tôi cười.
– Em có đi đâu đâu mà ở lại. Em chỉ đi cùng anh thôi.

Anh cười, bàn tay siết nhẹ. Bấy nhiêu thôi, cũng đủ.

—

Tôi thương anh, theo cái cách của những người đã trưởng thành cùng nhau. Không cần hoa mỹ, không cần chứng minh. Chỉ là khi nhìn anh, tôi thấy mình an toàn.
Và tôi biết anh cũng yêu tôi như thế – không nói nhiều, không hứa hẹn, nhưng từng hành động nhỏ đều có tên của tôi trong đó.

Đôi khi, tôi nghĩ, nếu năm ấy anh không dạy tôi trong khóa quân sự đó, thì có lẽ giờ này tôi đã là một người khác — có thể vẫn sống, vẫn làm việc, nhưng không biết yêu là gì.

Còn bây giờ, khi sáng sớm mở mắt ra, thấy anh đang rót cà phê, thấy nắng chạm vai anh, tôi hiểu:
May mắn lớn nhất đời mình, là gặp được anh – đúng lúc mình còn đủ ngốc để tin, và đủ can đảm để thương.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 50 15 giờ ago
Chương 49 17 Tháng 9, 2025
Những Câu Chuyện Sex gay Kích Thích_truyengay.net
Những Câu Chuyện Sex gay Kích Thích
Chương 20 27 Tháng 9, 2025
Chương 19 27 Tháng 9, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Dương và những thú vui tuổi 15_truyengay.net
Dương và những thú vui tuổi 15
Chương 12 10 Tháng 10, 2025
Chương 11 10 Tháng 10, 2025
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 20 3 Tháng 10, 2025
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Về Miền Tây Gặp Các Chú Nông Dân_truyengay.net
Về Miền Tây Gặp Các Chú Nông Dân
CHƯƠNG 17 24 Tháng 8, 2025
CHƯƠNG 16 24 Tháng 8, 2025
Tình Cha Con Sâu Đậm_truyengay.net
Tình Cha Con Sâu Đậm
Chương 18 28 Tháng 8, 2025
Chương 17 28 Tháng 8, 2025
Chú Long_truyengay.net
Chú Long
Chương 14 4 Tháng 10, 2025
Chương 13 4 Tháng 10, 2025
Bẻ Cong Bạn Trai Của Con Gái
Bẻ Cong Bạn Trai Của Con Gái
Chương 7 2 Tháng 10, 2025
Chương 6 17 Tháng mười một, 2024

Comments for chapter "CHƯƠNG 48"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved