ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG CỦA TÔI - CHƯƠNG 43
Một tuần nằm viện nhanh chống trôi qua, đủ để Quân gượng dậy, những vết rách khâu lại đã liền da, vết bầm nhạt dần. Nhưng trong đôi mắt cậu, sự mệt mỏi vẫn ám như một bóng mờ. Tuy Bác sĩ cho Quân xuất viện, nhưng trong lòng anh biết, những vết thương thật sự của Quân không chỉ nằm trên cơ thể.
Anh đưa Quân về nhà mẹ. Ngôi nhà vốn quen thuộc, nhưng mỗi lần bước vào lại như dấn thân vào một chiến trường.
– Đem nó về làm gì nữa? – giọng bà xé toang không gian ngay khi vừa thấy con trai dìu Quân bước vào – Nó bị vậy cũng đâu phải lỗi Mai, nó xứng đáng bị vậy mà, ai bảo nó cứ đu bám con. Con nhỏ hiền lành, chỉ vì bị khiêu khích mới làm thế thôi con à.
Quân khẽ rụt vai, nắm chặt lấy tay Quang. Anh siết lại, mắt lạnh lùng nhìn mẹ:
– Mẹ, Rõ rành rành là cô ta thật quá quắc không thể tha thứ, mẹ đừng nói gì thêm nữa, Quân cần yên tĩnh, không phải những lời như thế.
– Coi kìa, bây giờ con bênh nó đến mức dám cãi mẹ. – bà trừng mắt, giọng cao hơn – Còn Mai, nó thương con biết bao, mà con nỡ đối xử vậy à?
Không khí trong nhà nghẹt thở. Nhưng khác hẳn, Hải – cậu em trai Quân – bước ra, bưng sẵn nước ấm đặt lên bàn, rồi đỡ Quân ngồi xuống ghế:
– Anh Quân, anh uống đi, rồi vào phòng nghỉ ngơi. Đồ đạt để em lo
– Thằng Hải, ai cho mầy xen vào mặc chúng nó! – mẹ Quang quát.
– Con xen vào, vì con thấy bất công mẹ ạ. – Hải ngẩng đầu, mắt sáng rực – Người bị chị Mai hại, bị chị ta ta kéo người đánh suýt mất mạng lại không được bênh, còn kẻ ra tay lại được bảo vệ. Con không chấp nhận và con cũng chẳn hiểu mẹ đang nghĩ gì, tuy mẹ không thích anh Quân nhưng mạng người không thể xem rẻ như thế mẹ ạ, con không chấp nhận được. Mẹ à dù gì anh Quân cũng là người tốt và cũng là người anh Hai thương,con cũng mong mẹ chấp thuận cho 2 anh mẹ đừng đứng về phía chị Mai để làm những đều sai trái dù gì anh cũng là con mẹ cũng là công an mẹ ko sợ mọi chuyện vở lẻ thì ngta sẽ nghĩ về anh 2 như thế nào, việc anh Hai quen anh Quân ko hề xấu xa như mẹ nghĩ, nhưng con thấy mẹ tiếp tay với chị Mai làm điều xấu cái đó mới là đáng lên án thưa mẹ.
Quân nghẹn ngào, ánh mắt ướt. Quang đặt tay lên vai Hải, khẽ gật đầu, trong lòng cảm ơn đứa em trai dũng cảm hơn cả nhiều người lớn.
—
Những ngày sau, Hải chăm Quân từng bữa ăn, giặt từng chiếc áo, bất chấp những trận mắng mỏ dội xuống từ mẹ Quang. Cậu vẫn lặng lẽ, vẫn kiên nhẫn, coi sự săn sóc ấy như cách duy nhất để bảo vệ hai anh của mình.
Quang, ngược lại, không thể ngồi yên. Một buổi chiều, sau khi chắc chắn Hải ở lại trông nom Quân, anh khoắc vội chiếc áo, bước ra ngoài. Địa chỉ Mai ở, anh nắm rõ. Và lần này, anh không định nhượng bộ.
Cửa nhà bật mở. Mai nhìn thấy Quang với ánh mắt nghiệm nghị toát lên khí chất của một chiến sĩ công an, Mai thoáng khựng lại, nhưng rồi vẫn ngẩng cao đầu:
– Anh tìm em làm gì? Muốn bắt em chắc?
Quang bước thẳng vào, giọng trầm rắn rỏi:
– Nếu anh nể mặc mẹ của anh, hôm nay anh nhờ cơ quan chức năng dưới này đã lập hồ sơ, em ngồi tù từ lâu rồi. Đừng nghĩ anh không biết em đứng sau vụ đánh hội đồng Quân.
Mai cười nhạt, môi cong lên:
– Có bằng chứng không? Hay anh chỉ dựa vào lời thằng em non nớt?
Ánh mắt Quang tối sầm, từng bước áp sát:
– Mai, nghe cho rõ những lời tôi nói. Tôi không cần bằng chứng để cảnh báo. Em đụng vào Quân một lần nữa, em sẽ không chỉ đối diện với tôi trong tư cách người quen, mà là công an. Và khi đó, đừng mong có lối thoát.
Mai lùi nửa bước, tay siết chặt cánh cửa. Dù miệng vẫn cười gượng, ánh mắt đã ánh lên nỗi sợ.
– Anh thay đổi rồi, Quang. Trước kia anh đâu từng nhìn em bằng ánh mắt đó.
Quang quay lưng, giọng lạnh tanh:
– Vì trước kia em chưa làm tổn thương người tôi yêu.
Tiếng giày anh vang xa dần trong hành lang hẹp. Mai đứng chết lặng, mặt tái đi, nụ cười gượng gạo biến mất.
—
Đêm đó, Quang trở về. Hải vẫn ngồi kề giường Quân, mắt díp lại nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay anh trai. Quân ngủ yên, hơi thở đều. Quang khẽ kéo chăn đắp lại, rồi ngồi xuống cạnh, nhìn cả hai.
Trong lòng anh, một điều rõ ràng như thép: từ nay, dù mẹ có quay lưng, dù Mai có giở thủ đoạn nào, anh sẽ giữ Quân an toàn bằng tất cả sức mạnh của một người đàn ông, và cả trách nhiệm của một chiến sĩ công an.
Cơn bão vẫn còn ngoài kia. Nhưng trong căn phòng này, Quang biết, anh không đơn độc.