ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG CỦA TÔI - CHƯƠNG 41
Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt len qua khung cửa. Quân vừa chợp mắt được đôi chút thì điện thoại Quang reo vang. Anh nghe máy, giọng gấp gáp của mẹ vọng qua:
– Quang, về nhà. Mẹ cần con nói chuyện.
Quang chau mày, nhưng vẫn dạ một tiếng. Anh tắt máy, quay sang Quân:
– Mẹ gọi. Tụi mình về thôi.
Quân cắn môi, khẽ gật đầu. Trong lòng cậu ngổn ngang, như thể có điềm xấu đang rình rập.
—
Họ trở về nhà Quang. Không khí buổi sáng ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Hải đứng trước cổng, thấy hai anh về thì ánh mắt chợt lóe lên lo lắng. Nhưng cậu chỉ im lặng, tránh ánh mắt mẹ.
Mẹ Quang đã ngồi sẵn ở phòng khách. Bà không nhìn Quân, chỉ nhìn thẳng vào Quang:
– Mẹ nói lại lần nữa. Từ bỏ cậu ta đi. Đừng làm mẹ mất mặt.
Quang vẫn điềm tĩnh, đáp dứt khoát:
– Con không bỏ. Mẹ có nói bao nhiêu lần, cũng thế thôi.
Mặt bà sầm lại, nhưng chưa kịp phản ứng thì điện thoại Quân rung lên. Một số lạ.
Quân ngập ngừng, rồi bắt máy. Giọng Mai vang lên, ngọt lịm:
– Em Quân, chị Mai đây. Chị muốn gặp em, nói vài lời riêng. Ở quán cà phê Hướng Dương, một lát nữa nha. Đừng cho Quang biết, chị không muốn làm anh ấy khó xử.
Quân giật mình, ánh mắt đảo nhanh về phía Quang.
– Nhưng… sao chị có số em?
– Chuyện đó em đừng lo. Chị chỉ muốn nói thẳng một lần cho rõ. Em đến nhé. – Rồi Mai cúp máy, không để Quân kịp từ chối.
Quân lặng người. Một phần cảnh giác, nhưng một phần lại bị sự khéo léo của Mai lôi cuốn. Cậu nghĩ: Có lẽ nếu mình đi, nghe hết, biết hết, thì sẽ chấm dứt được chuyện này…
Quân lén nhìn Quang, thấy anh đang nói chuyện với Hải ngoài hiên. Tim cậu nhói lên, rồi cậu hít sâu, lặng lẽ bước ra cổng.
—
Quán cà phê Hướng Dương.
Mai ngồi sẵn ở góc khuất, dáng vẻ thanh lịch, ánh mắt sáng long lanh. Khi Quân bước vào, cô nở nụ cười hiền hòa:
– Em Quân, đến rồi à. Ngồi đi em.
Quân ngồi xuống, cảnh giác.
– Chị Mai… chị muốn gì?
Mai khẽ nghiêng đầu, giọng ngọt như rót mật:
– Chị muốn giúp em thôi. Em còn trẻ, đừng tự trói mình vào chuyện không lối thoát. Quang là người của công chúng, của gia đình, của danh dự. Em giữ anh ấy… em làm khổ cả hai thôi.
Quân siết chặt bàn tay, cắn môi:
– Em yêu anh Quang. Em không bỏ.
Ánh mắt Mai bỗng sắc lại, nụ cười biến thành nhếch mép:
– Em ngây thơ quá. Em nghĩ tình yêu giữ nổi à? Anh ấy cần một cái vỏ bọc hoàn hảo, còn chị chính là cái vỏ bọc đó. Em biết vì sao không? Vì chị cũng không phải dạng “bình thường” như em nghĩ. Chị cần một người chồng che giấu… và Quang chính là con bài hoàn hảo.
Quân bàng hoàng:
– Chị… chị nói gì vậy?
Mai ghé sát, giọng thì thầm nhưng đầy ác ý:
– Chị là les. Em hiểu chưa? Quang với chị, cả hai đều được lợi. Còn em? Em chỉ là chướng ngại. Em rút lui đi, trước khi chị buộc phải mạnh tay.
Cậu bật dậy, mặt tái đi:
– Chị thật độc ác…
Chưa kịp nói hết, từ sau lưng đã có ba gã thanh niên xăm trổ bước tới. Một tên hất cằm:
– Thằng nhóc, đi theo bọn tao!
Quân hoảng hốt, quay lưng bỏ chạy nhưng bị tóm lại. Bàn ghế đổ ầm xuống, khách trong quán hốt hoảng né sang một bên. Bọn chúng đấm đá túi bụi. Quân chỉ kịp kêu khẽ:
– Đừng…
Máu trào nơi khóe môi, tầm mắt mờ dần.
Mai đứng dậy, cầm tách cà phê nhấp một ngụm, giọng nhàn nhã:
– Nhớ cho rõ. Nếu còn bám lấy Quang, lần sau không chỉ thế này đâu.
—
Ngay lúc ấy, một bóng dáng thấp thoáng ngoài cửa. Hải.
Cậu đã nghi ngờ từ đầu khi thấy Quân lén lút ra ngoài, nên bí mật đi theo. Chứng kiến cảnh tượng, Hải run lên, móc điện thoại gọi ngay cho anh Hai:
– Anh Quang! Quân… Quân bị đánh! Ở quán Hướng Dương! Mau lên!
—
Quang lao xe như điên. Tim anh đập thình thịch, tai ù đặc. Khi đến nơi, cảnh tượng đập vào mắt khiến anh lồng ngực như muốn nổ tung.
Quân nằm sõng soài trên nền gạch, máu loang ra nơi khóe môi, đôi mắt dần khép lại.
– QUÂN!!! – Quang gào lên, lao vào ôm lấy cậu.
Trong giây phút ấy, tất cả sự bình tĩnh thường ngày tan biến. Anh đặt Quân xuống ghế dài, rồi quay phắt sang bọn côn đồ.
– Tụi mày… muốn chết à?!
Quang lao vào, từng cú đấm giáng xuống như sấm sét. Chỉ vài phút, ba gã nằm sõng soài, rên rỉ không nhấc nổi người.
Mai đứng chết lặng ở góc quán. Khi Quang quay sang, ánh mắt như lửa cháy bùng, cô hoảng hốt, vội vàng xoay người, lẩn nhanh ra cửa sau.
Quang không buồn nhìn theo. Anh bế Quân lên, gào với Hải:
– Gọi taxi! Nhanh! Đưa em ấy vào bệnh viện!
Hải mặt tái mét, lật đật chạy ra đường vẫy xe. Tiếng còi inh ỏi, tiếng bước chân dồn dập.
Trong vòng tay Quang, Quân thì thào, giọng mờ nhạt như hơi thở cuối:
– Anh… đừng bỏ em…
Quang siết chặt cậu, gào lên trong tuyệt vọng:
– Không! Anh sẽ không bao giờ bỏ em! Nghe rõ không, Quân?! Đừng nhắm mắt lại!
Nhưng mí mắt Quân nặng trĩu, chìm dần vào bóng tối.
Tiếng còi xe cứu thương vang lên đâu đó ngoài phố. Cơn giông thật sự đã ập xuống, không còn là lời cảnh báo nữa.