Nội dung truyện
Cho đến tận bây giờ Long cũng không hiểu vì sao mình lại trở lại ngôi nhà của Thông một lần nữa. Long chỉ biết rằng đầu óc nó đầy hình ảnh của Thông và nó không thể chịu đựng được những nỗi đau đáng sợ này nữa. Nó không thể trốn tránh cái cảm giác đang ngày một lớn hơn trong tim mình. Cái cảm giác nó vừa muốn tìm hiểu và cũng vừa muốn trốn tránh.
Khi Long đứng trước cánh cửa kia một lần nữa thì tim nó đã trở nên vô cảm. Long không hề nhấn chuông cửa mà bước thẳng vào. Nó thấy Thông ngồi đó trên ghế sa lông với một gương mặt mệt mỏi. Thông ngước đôi mắt ngạc nhiên đến sững sờ khi nhìn thấy Long. Thông đứng dậy và vội nói.
– Xin lỗi mày nhiều! Tao thật tình không cố ý! Tao…
– Mày im đi! Tao đến đây không phải đế nghe mày nói những chuyện đó!
Thông vẫn nhìn Long bằng một ánh mắt pha lẫn kinh ngạc và một cảm xúc kì lạ khác. Những ngón tay của nó đột nhiên nắm chặt lại với nhau. Cảm xúc cũng vì thế mà ứ đọng và bế tắc. Long nói với một giọng vô cảm.
– Tao chỉ muốn hỏi mày! Mày cảm thấy gì khi làm chuyện ghê tởm đó trong khi tao đang đứng ngoài kia! Tao chỉ cần biết vậy thôi!