Ánh chiều đã ngả sang màu cam sẫm, khoác lên hai thân thể đang dính chặt vào nhau một lớp áo vàng mờ ảo, vừa gợi tình vừa đầy vẻ tội lỗi. Phước vẫn ngồi im, hưởng thụ từng chuyển động chậm rãi, đều đặn của An đang tự mình nhún lên hạ xuống trên cây hàng của ông. Nhưng sự thụ động đó không kéo dài lâu. Bàn tay ông bắt đầu di chuyển, từ hai bên hông An trượt lên, men theo xương sườn, rồi dừng lại ở hai bầu ngực trắng nõn, mềm mại.
“Con biết không,” giọng Phước trầm xuống, đầy vẻ suy ngẫm nhưng ẩn chứa sự dâm đãng tinh vi, “cái thân thể này của con… nó không phải để giấu đi. Nó sinh ra là để phô ra, để cho đàn ông thưởng thức, để làm trò tiêu khiển.” Ngón tay cái và ngón trỏ của ông chụp lấy hai núm vú đang chắc dần, hơi thâm lại vì bị kích thích, rồi bắt đầu vê, bóp, kéo nhẹ. An rên lên một tiếng the thé, thân hình giật mạnh, nhưng nhịp nhún không dừng lại, thậm chí còn nhanh hơn một chút, như thể cơ thể cậu đang phản ứng một cách vô thức trước sự chơi đùa thô bạo ấy.
“Ba… đau… nhưng mà…” An lắp bắp, nước mắt lại trào ra.
“Nhưng mà sướng, phải không?” Phước cười khàn khàn, tiếp tục công việc của mình, bóp mạnh hơn, xoắn hai đầu vú như đang vặn nút chai. “Con thích bị đau đấy, thích bị đối xử như một món đồ chơi. Nhìn xem, núm vú con cứng hết cả rồi, nó cũng biết thèm khát đấy.”
Rồi đột nhiên, ông dừng tay lại. Cả người ông hơi căng lên, phần hông từ dưới bắt đầu chuyển động. Không còn để An tự làm nữa, Phước bắt đầu đâm từ phía dưới, những cú hích mạnh mẽ, sâu hoắm, điều khiển hoàn toàn nhịp điệu. An bị đánh bật khỏi trạng thái mơ màng, miệng há to thở không ra hơi, hai tay vội vã bám vào hai bên đùi Phước để giữ thăng bằng. “ƯỚc… ực… ba… chậm… chậm thôi…” cậu kêu lên, nhưng Phước không thèm nghe. Ông đang đắm chìm trong cảm giác thống trị, trong sự phục tùng tuyệt đối của thân thể dưới mình.
Những cú đâm càng lúc càng dồn dập, mạnh mẽ, đánh thẳng vào điểm nhạy cảm nhất bên trong An. Cậu cảm thấy một áp lực khủng khiếp đang dồn nén ở vùng bụng dưới, một thứ cảm giác vừa lạ lẫm vừa bức bối. Nó không giống với cảm giác muốn xuất tinh, mà là… muốn xả ra một thứ gì đó. Cơn co thắt ở bàng quang ngày càng rõ rệt, dưới sự kích thích mãnh liệt từ những cú đâm sâu hoắm và sự chơi đùa thô bạo trên ngực.
“Ba… ba ơi… con… con muốn…” An lắp bắp, mặt đỏ bừng vừa vì xấu hổ vừa vì khoái cảm dâng trào.
“Muốn gì?” Phước hỏi, vẫn không ngừng động tác, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống khuôn mặt đẫm nước mắt và mồ hôi của An. “Nói ra đi. Trong căn nhà này, con phải nói ra tất cả những gì con muốn, những gì con thèm khát, dù nó có dơ bẩn đến đâu.”
Áp lực đã đến đỉnh điểm. An không kìm nén được nữa. Cậu ngửa mặt lên trời, hai mắt trợn ngược, một luồng nước ấm, trong vắt bất ngờ phụt mạnh ra từ đầu cây hàng nhỏ của cậu, vọt xa ra phía trước, tạo thành một vòng cung trên không trung trước khi rơi xuống nền sân gạch, phát ra tiếng xì xào đều đặn. Cậu… đang đái. Đang đái trong lúc bị đâm, đang đái trước mặt người đàn ông đang chiếm đoạt mình, và đang đái ra giữa thanh thiên bạch nhật.
“Ba ơi … con xin lỗi … arhhhh” An rên lên, thân hình run lẩy bẩy, cảm giác xả ra thật sự quá đã, quá nhục nhã, và quá kích thích. Dòng nước vàng trong vắt cứ thế tuôn ra không ngừng, văng tung tóe xuống nền sân, thấm ướt cả một khoảng rộng.
Phước không hề ngạc nhiên. Ngược lại, ánh mắt ông sáng lên một tia hưng phấn điên cuồng. Ông vẫn không ngừng đâm, thậm chí còn đẩy nhanh và mạnh hơn, như muốn ép hết từng giọt nước cuối cùng trong bàng quang An ra ngoài. Tay ông buông hai núm vú đã sưng đỏ, chụp lấy cả hai bầu ngực mềm mại, bóp mạnh, nắn bóp chúng theo nhịp đâm của mình, khiến thân hình An dao động dữ dội hơn, dòng nước đái cũng vì thế mà bắn loạn xạ, không còn là một dòng thẳng nữa mà thành nhiều tia nhỏ văng ra các hướng.
“Đái đi! Đái hết ra cho ba!” Phước gầm lên, giọng đầy quyền lực và thô bạo. “Cho cả xóm này xem con đĩ của ba nó dâm đến mức nào, đang bị đụ mà sướng đến mức đái không ra hơi! Đái đi, cho nó văng lên người ba này!”
An hoàn toàn mất kiểm soát. Cậu gào lên, một thứ âm thanh không rõ là đau đớn hay khoái lạc, dòng nước đái vẫn tiếp tục phun ra không ngừng nghỉ, văng cả lên chân Phước, lên nền thềm nhà, lên cả bàn tay đang bóp ngực cậu. Mùi nước tiểu nồng nặc hòa lẫn với mùi mồ hôi, mùi tinh dịch cũ và mùi dục vọng, tạo thành một thứ mùi đặc trưng của sự buông thả tuyệt đối.
Phước cúi xuống, mặt ông áp sát vào cổ An, lưỡi thè ra liếm một đường dài từ dưới cằm lên tới mang tai, nếm lấy vị mặn của mồ hôi, ết tinh trùng củ dính khô đầy mặt An và… có lẽ cả những giọt nước đái văng lên. “Ngon lắm… mùi của con thật là đặc biệt.” Ông thì thầm, hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến An run lên từng cơn. “Con là của ba, mọi thứ từ con đều là của ba, kể cả thứ nước dơ bẩn này.”
Dòng nước đái cuối cùng cũng ngưng lại, chỉ còn vài giọt nhỏ rỉ ra từ đầu cây hàng nhỏ đã mềm oặt của An. Cậu thở hổn hển, toàn thân như bị rút hết sức lực, đổ ập về phía trước, đầu gục xuống ngực Phước. Nhưng Phước không cho phép cậu nghỉ ngơi. Ông dùng tay nâng cằm An lên, ép cậu phải nhìn ra phía trước, nhìn vào vũng nước vàng lấp lánh dưới ánh chiều trên nền sân.
“Nhìn đi. Đó là của con đấy. Là minh chứng cho sự dâm đãng của con. Một thằng đàn ông mà có thể bị đụ đến mức đái không ra hơi giữa ban ngày.” Giọng ông đầy vẻ mỉa mai, nhưng cũng đầy sự hài lòng. “Ba thích cái cảnh này lắm. Thích nhìn con mất kiểm soát, thích nhìn con trở nên dơ bẩn, thích nhìn con hoàn toàn thuộc về ba.”
Rồi ông bất ngờ đẩy nhẹ An ra phía trước một chút, khiến cây hàng của ông tạm thời rút ra khỏi lỗ nhị ướt nhẫy. Nhưng ngay lập tức, ông lại kéo cậu về, đâm thẳng vào với một lực mạnh hơn, sâu hơn, khiến An kêu thét lên vì đau và khoái cảm lẫn lộn. “Và đây… là phần thưởng cho sự ngoan ngoãn của con.” PHẬP! PHẬP! Phạch phạch phạch ….
Phước bắt đầu một đợt tấn công mới, mạnh mẽ, bạo liệt và không khoan nhượng. Tay ông lại tìm về hai bầu ngực An, nhưng lần này không chỉ bóp nữa. Ông dùng móng tay khẽ cào lên làn da trắng mịn, để lại những vệt hồng mờ, rồi lại dùng đầu ngón tay chà xát mạnh lên hai núm vú đã thâm và sưng tấy. Cơn đau nhói lên, nhưng lạ thay, nó lại khiến lỗ nhị của An co thắt điên cuồng hơn, siết chặt lấy cây hàng đang cày xới bên trong, như thể cơ thể cậu đang đòi hỏi sự đối xử thô bạo hơn nữa.
“Ba… ba làm con chết… chết mất…” An rên rỉ, tiếng nói đứt quãng theo từng cú hích. Cậu không còn nghĩ được gì nữa, chỉ còn cảm nhận được sự đâm chọc, sự đau đớn trên ngực, và cái cảm giác trống rỗng mênh mông trong lồng ngực khi bị phơi bày hoàn toàn như thế này. Cậu nhìn xuống vũng nước đái của mình, thấy nó phản chiếu ánh chiều vàng vọt, thấy hình ảnh mờ nhạt của hai người đang quấn quýt trên thềm cửa. Một cảm giác nhục nhã tột cùng, nhưng cũng là một sự giải phóng kỳ lạ. Cậu như đang rũ bỏ tất cả, trở thành một con người hoàn toàn khác, một con đĩ đúng nghĩa, chỉ biết phục vụ dục vọng của người đàn ông này.
Phước tiếp tục miệt mài, hơi thở của ông cũng trở nên gấp gáp hơn, nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh của kẻ nắm quyền kiểm soát. Ông vừa đâm, vừa không ngừng nói những lời dâm ô vào tai An, miêu tả lại từng chi tiết cảnh tượng nhơ nhuốc vừa xảy ra, nhắc đi nhắc lại việc cậu đã đái ra như thế nào, đã mất kiểm soát ra sao. Mỗi lời nói như một nhát dao khắc sâu thêm sự nhục nhã vào tâm trí An, nhưng đồng thời cũng khơi dậy một thứ dục vọng còn đen tối hơn trong cậu.
Bóng chiều đã dài hơn, in đậm hai hình người trên nền nhà. Cuộc chơi vẫn chưa kết thúc, nó chỉ mới thực sự bắt đầu. Và ở căn nhà mới vắng vẻ này, không ai biết được nó sẽ đi đến đâu, khi mà người chủ trò đang say sưa với quyền lực tối thượng của mình, và người bị trị đang dần đắm chìm trong vũng lầy của khoái cảm và sự hủy hoại. An, người và mặt đầy vết tinh loang lỗ khô đặt và tanh tưởi, nay thêm mùi nước đái khai ngấy bốc lên, đang bị dập tưng bừng trong căn nhà mở toang cửa