Con Rể Của Ba - Chương 11
Sáng Chủ Nhật, ánh nắng trải vàng khắp phòng khách rộng rãi nhưng cũng không xua đi được sự trống trải trong lòng An. Căn nhà vắng lặng, mẹ cậu đã đi cafe với bạn từ sớm, còn ba Khải thì bận hẹn với đối tác. Người bạn trai Nam của cậu, với lịch tập luyện cuối tuần cùng đội bóng của trường, cũng không thể ở bên. Chỉ còn lại một mình An trong không gian tĩnh mịch ấy.
Sự cô đơn và những khát khao thầm kín trỗi dậy khiến cậu buông bỏ mọi e dè. Cậu cởi bỏ hết quần áo, để cơ thể mập mạp, trắng sữa của mình thả lỏng trên chiếc sofa da mát lạnh. Trên màn hình tivi lớn, một bộ phim khiêu dâm đồng tính đang được phát với âm lượng đủ nghe, những cảnh quay thô bạo và đầy ham muốn khiến máu trong người cậu như sôi lên. Tay cậu lần mò xuống vùng kín, những ngón tay run nhẹ bắt đầu chạm vào. Mắt nhắm nghiền, miệng cậu rên rỉ thật khẽ, thật sâu tên của người bạn trai vắng mặt “Nam… ơi… Nam…”. Cậu thèm được anh đụ, thèm được cảm nhận sự mạnh mẽ, thô bạo mà anh thường dành cho cậu trong những lần hẹn hò vội vã.
Đúng lúc cậu đang chìm đắm trong những cảm xúc dâng trào và hình ảnh người yêu thì một hồi chuông cửa dài và gấp gáp vang lên, xé toang bầu không khí đang ngập tràn dục vọng. An giật bắn người, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu vội vàng tắt phịch tivi, mắt hoảng hốt nhìn quanh tìm quần áo. Cậu chộp lấy chiếc áo ba lỗ trắng bằng vải mỏng tanh đang vắt trên thành sofa và xỏ vào. Chiếc áo mỏng manh không chỉ không che được hết cơ thể mà còn in hằn rõ những đường cong mềm mại. Cậu vơ đại chiếc quần đùi mặc nhà ngắn cũn, vải mỏng dính vào người rồi vội vã chạy ra cổng. Khi mở cửa, ánh sáng chói chang của buổi sáng làm cậu chói mắt, và bóng dáng quen thuộc của bác Phước, bạn thân của ba Khải và cũng là một giáo viên trong trường, hiện ra trước cổng với nụ cười không dứt trên môi. “Cháu An, có ai ở nhà không?”, giọng bác Phước vang lên, trong khi ánh mắt của vị giáo viên trung niên như lướt nhanh, rất nhanh, từ trên xuống dưới cơ thể cậu, nơi chiếc áo mỏng và chiếc quần đùi gần như không che giấu được điều gì.
Đối với An, bác Phước từ lâu đã là một hình ảnh đầy thu hút kỳ lạ, có lẽ vì là bạn thân của ba nên ông thường xuyên qua nhà chơi, khiến cậu nhìn thấy ở bác hình bóng một người cha thứ hai mà cậu vô cùng kính trọng. Cậu vẫn luôn lễ phép và vô tư với bác mà không hề hay biết về những ý nghĩ thầm kín nơi người đàn ông trung niên này. “Dạ hôm nay ba mẹ con đi vắng hết rồi ạ, bác tìm có việc gì không?” An vừa nói vừa mở rộng cửa mời bác Phước bước vào nhà với thái độ kính cẩn, hoàn toàn không ý thức được ánh mắt nham hiểm của vị giáo viên đang liếc nhìn khắp cơ thể mềm mại, trắng nõn của mình.
Với Phước, An không chỉ đơn thuần là con trai của bạn thân mà còn là đối tượng mà sự dâm đãng trong ông đã ấp ủ từng ngày, theo dõi cậu lớn lên cùng với những ham muốn càng lúc càng mãnh liệt. “À thật ra hôm nay bác qua có chút chuyện, không có ba mẹ con cũng được, nhưng có làm phiền gì con không đó?” Giọng Phước nhẹ nhàng nhưng ánh mắt thì không rời khỏi cơ thể cậu. “Dạ không có gì đâu bác!” An vội đáp, nhưng ngay lúc đó cậu chợt nhận ra “của quý” của mình vẫn còn đang cương cứng dưới lớp quần mỏng tang ngay trước mặt bác Phước. Một nỗi hoảng hốt và xấu hổ dâng lên khi cậu nhận ra câu hỏi của bác có lẽ xuất phát từ việc bác đã nhìn thấy tình trạng đang dâm dục của mình và chỉ lịch sự hỏi qua như vậy.
Phước nhìn thấy sự bối rối và xấu hổ đến đỏ cả mặt của An, một nụ cười rất khẽ nở trên môi ông. Ông điềm tĩnh lên tiếng trấn an cậu, giọng nói trầm ấm pha chút dí dỏm: “Con trai, không mà, có sao đâu. Chuyện đó là bình thường. Bác ở một mình bác cũng như con thôi, có khi còn quên mặc quần áo vào luôn ấy chứ.” Câu nói vừa như an ủi, vừa như một lời thú nhận phóng khoáng và đầy ẩn ý khiến cho An càng thêm rối trí. Chính sự thân mật quá mức và sự đồng cảm kỳ lạ ấy lại càng kích thích thêm sự hưng phấn nơi cậu. “Của quý” của An không những không xẹp xuống mà còn giật giật, căng cứng hơn dưới lớp vải mỏng manh, khiến cậu vô cùng xấu hổ, vội dùng hai tay che chắn trước vùng nhạy cảm rồi lắp bắp mời bác Phước vào trong nhà.
Để tránh đi sự bối rối và tìm chút bình yên, An nhanh chóng bước xuống bếp với ý định lấy chút nước uống cho cả hai. Cậu hy vọng ly nước mát sẽ giúp cậu lấy lại bình tĩnh và xua đi không khí đầy căng thẳng, dục vọng đang len lỏi trong căn nhà. Trong khi cậu đang lục đục dưới bếp, ở phòng khách, bác Phước thong thả ngồi xuống chiếc sofa mà lúc nãy An còn đang nằm thỏa mãn bản thân. Ông vô tình ngồi đúng lên chiếc remote TV mà An vội vã để lại.
Một tiếng “tách” khẽ vang lên, và màn hình TV lớn bật sáng trở lại. Ngay lập tức, cảnh tượng mà An đang xem dở trước khi bác Phước đến – một cảnh phim khiêu dâm gay với một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài khá giống bác Phước đang say sưa “hợp nhất” với một chàng trai trẻ – hiện lên chói lòa, chiếm trọn không gian phòng khách. Âm thanh rên rỉ đầy dâm đãng, những tiếng thở hổn hển, va đập của cơ thể và những lời nói tục tĩu vang lên không chút kiêng dè, phá tan sự tĩnh lặng vốn có.
An, từ dưới bếp bước lên với hai ly nước trên tay, đứng hình ngay tại chỗ. Mặt cậu tái mét, chân tay như tê liệt. Cậu cảm thấy trời sập xuống dưới chân. Còn bác Phước, thoạt đầu cũng giật mình vì sự bất ngờ, nhưng khác với An, vẻ ngạc nhiên trên mặt ông nhanh chóng nhường chỗ cho một ánh nhìn tò mò, rồi dần dần là sự thích thú lộ rõ. Ông không vội tắt TV đi, mà thậm chí còn như đang xem một cách chăm chú, ánh mắt đảo qua lại giữa màn hình và vẻ mặt hoảng loạn của An, một nụ cười gần như không thể nhận ra nở trên môi ông.
“Chết rồi… chết rồi bác ơi, con xin lỗi! Con… con vô ý quá!” An vứt hai ly nước xuống bàn, lao đến tìm remote TV trong hoảng loạn. Giọng cậu rối rít, đầy sợ hãi và xấu hổ. Cậu không biết giải thích thế nào về việc mình đang xem phim khiêu dâm gay giữa ban ngày, trong khi bạn trai vắng nhà và cơ thể thì đang ở trong tình trạng không thể giấu giếm được gì. Mọi hình ảnh đạo đức, lễ phép mà cậu cố gắng gây dựng trước mặt người bạn thân của ba dường như sụp đổ hoàn toàn trong khoảnh khắc đó.
Phước không hề vội vàng, ông cầm lấy chiếc remote và chỉnh nhỏ âm lượng TV xuống, nhưng không tắt hẳn. Những tiếng rên rỉ, thở dốc và tiếng va đập của các cơ thể trên màn hình giờ chỉ còn vang lên thoảng qua, đủ để tạo thành một thứ âm thanh nền đầy kích dục trong không gian phòng khách ngột ngạt. Ánh mắt ông không rời An, vẻ mặt đầy thấu hiểu và một chút gì đó rất tà dâm. Ông nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên mặt ghế sofa ngay cạnh mình, ra hiệu cho An lại gần. “Đến đây ngồi với bác đi, con trai.” Giọng ông trầm xuống, đầy vẻ dụ dỗ.
“Bác biết An mà,” Phước nói, từng chữ một như được nhấn nhá, “Bác đã bên con từ nhỏ đến lớn, bác hiểu con là đứa trẻ thế nào mà. Không có gì phải xấu hổ hay sợ hãi cả. Chuyện này… là bình thường thôi.” Trong khi nói, ông từ từ ngả người ra sau và khéo léo giơ cao hông lên, hành động cố ý để chiếc quần tây ông đang mặc bó sát vào cơ thể, phô rõ một khối u to, căng cứng đang ẩn hiện dưới lớp vải. “Của quý” của ông thực sự đang ở trong trạng thái hưng phấn tột độ, kích thước to lớn của nó tạo thành một đường cong đầy đe dọa và quyến rũ.
Ông nhìn thẳng vào mắt An, đôi mắt như thiêu đốt, và thì thầm, “Bác có điều muốn cho con biết này… Bác cũng giống như con thôi.” Lời thú nhận đó phá vỡ mọi rào cản cuối cùng. Nó không chỉ là sự đồng cảm, mà là một lời mời gọi trắng trợn vào thế giới dục vọng mà ông ta đang ấp ủ bấy lâu. Không khí trong phòng như đặc quánh lại, nặng trĩu mùi cơ thể, mồ hôi và sự cấm kỵ. Mọi hành động lễ phép, kính trọng trước đó dường như đang bốc hơi, nhường chỗ cho một sự hấp dẫn nguyên thủy, dâm đãng và đầy nguy hiểm.
An hoàn toàn bối rối, đầu óc cậu quay cuồng giữa sự xấu hổ, kích thích và vô số những rào cản đạo đức. Cậu có thể cảm nhận rõ sự căng cứng của chính mình đang đập nhịp dồn dập sau lớp vải mỏng, phản ứng lại một cách trung thực với cảnh tượng trên TV và sự hiện diện đầy dục vọng của người đàn ông ngồi cạnh. Cậu ngồi đó, cứng đờ, hơi thở dồn dập của bác Phước hòa lẫn với những tiếng rên rỉ, thở gấp từ chiếc TV tạo thành một bản giao hưởng dâm đãng vây quanh cậu.
“Không… không được bác ơi,” An lí nhí, giọng nhỏ như muỗi kêu, đầy vẻ phân vân và yếu đuối, “Bác là bạn của ba… Và… và con đã có người yêu rồi…” Lời từ chối của cậu nghe thật mỏng manh và thiếu sức thuyết phục, như một lớp màng giấy mong manh trước cơn bão ham muốn.
Nhưng bác Phước đã không còn kiên nhẫn. Lời từ chối yếu ớt đó dường như chỉ càng kích thích thêm sự quyết đoán trong ông. Ông quay người sang, thân hình vạm vỡ của ông áp sát vào An, chặn đứng mọi đường lui của cậu. Trước khi An kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt ông đã áp sát, và một nụ hôn ướt át, đầy chiếm đoạt đã trùm lên môi cậu. Môi ông ép chặt, lưỡi ông thô bạo đẩy vào, xoáy sâu bên trong khoang miệng cậu, tìm kiếm và cuốn lấy lưỡi cậu trong một điệu múa cưỡng bức đầy dâm dục. Mùi nước hoa pha lẫn mùi đàn ông trung niên của bác Phước tràn ngập giác quan An. Cậu chỉ có thể thốt lên một tiếng nghẹn ngào nhỏ xíu trong cổ họng, toàn thân run lên vì sốc và vì một sự hưng phấn tội lỗi mà cậu không thể chối bỏ. Cây cặc của cậu, giờ đã căng cứng hết cỡ, đau đớn đập nhịp trong chiếc quần đùi chật chội, như đang reo hò đồng tình với hành động xâm lược này.
Bác Phước hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác chiếm đoạt. Nụ hôn của ông càng lúc càng tham lam, hút lấy hơi thở và sự kháng cự yếu ớt của An. Hai bàn tay thô kệch của người đàn ông trung niên không ngừng nắn bóp, véo mạnh vào cặp vú tròn trịa, mềm mại của cậu, như đang bóp nặn một thứ gì đó ông khao khát bấy lâu. Những ngón tay ông chuyên chú xoay tròn, chà xát lên hai đầu ti đang dần chai cứng vì kích thích, khiến An không thể kìm được những tiếng rên rỉ nhỏ, the thé đầy sung sướng lẫn xấu hổ thoát ra từ cổ họng.
Con cặc to lớn, căng cứng của Phước đè nặng lên con cặc đang cứng ngắt của An qua hai lớp vải. Áp lực và sức nóng từ khối thịt ấy như một lời tuyên bố về sự thống trị. Tay ông luồn lách một cách điêu luyện dưới lớp áo ba lỗ mỏng tang, da thịt trần chạm vào da thịt trần. Ông xoa nắn trực tiếp cặp ngực trắng nõn của An, cảm nhận làn da mịn màng và nhịp tim cuồng loạn của cậu dưới lòng bàn tay. “An ơi… bác thèm muốn con lắm… từ lâu lắm rồi…” – những lời thì thầm dâm đãng, nóng bỏng được phát ra giữa những nụ hôn ngắt quãng, hòa lẫn với tiếng rên siết của hai cơ thể và âm thanh kích dục từ chiếc TV, tạo thành một bầu không khí đồi trụy khó cưỡng.
Tuy nhiên, chính những lời nói đó, cùng với hơi thở nồng nặc mùi đàn ông trung niên và sự thô bạo trong các cử chỉ của Phước, đã giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt An. Hình ảnh người bạn trai Nam, rồi hình ảnh người cha Khải hiện lên trong tâm trí cậu, cắt ngang cơn mê muội. Một sự tỉnh táo đau đớn và đầy hoảng sợ ập đến. Cậu dồn hết sức bắt đầu giãy giụa, hai tay đẩy mạnh vào ngực bác Phước. “Không… không được! Dừng lại đi bác!” – giọng cậu vẫn còn run rẩy nhưng đã có thêm một sự quyết đoán tuyệt vọng. Cậu né tránh nụ hôn của ông, đầu quay đi, mắt nhắm nghiền lại như không dám nhìn thẳng vào sự thực đang xảy ra.
Giọng nói của An run rẩy, lẫn lộn giữa sự sợ hãi và những giọt nước mắt sắp trào ra. “Hôm nay… hôm nay không có ba mẹ con ở nhà… nếu không có gì thì xin bác về… khi sau lại tới nhé.” Lời từ chối nghe thật yếu ớt và đầy mâu thuẫn, bởi cơ thể cậu nói lên một điều hoàn toàn ngược lại. Con cặc của cậu vẫn căng cứng một cách đau đớn, đập nhịp liên hồi trong lớp quần đùi ẩm ướt, và một dòng nước dâm đã rỉ ra, thấm ướt một mảng vải, tố cáo sự hưng phấn tột độ mà cậu không thể kiểm soát. Thế nhưng, bằng một sự nỗ lực cuối cùng của lý trí, cậu vẫn cố gạt bỏ sự cám dỗ.
Thấy vẻ nhút nhát, sự chống cự đầy quyết tâm nhưng cũng vô cùng hấp dẫn ấy của An, một nụ cười nham hiểm, đầy tự tin nở trên môi Phước. Ông không buông tha mà còn tiến sát hơn, giọng nói trầm khàn đầy vẻ dụ dỗ: “Bác biết con là một đứa dâm đãng mà, An. Mọi thứ trên người con đang nói với bác điều đó.” Ánh mắt ông liếc xuống dưới thân cậu, nơi bộ phận ấy vẫn đang phản bội lại chính chủ nhân. “Không thương bác được sao? Nhìn con kia kìa… nó thèm khát bác quá rồi còn gì.” Ông dùng từ “nó” một cách đầy sở hữu, như thể con cặc của An là một thực thể riêng biệt, đang cầu xin sự chú ý của ông. Lời nói của Phước như một mũi kim châm chính xác vào điểm yếu nhất của An, khai thác sự thèm khát thể xác mà cậu không thể chối cãi, đồng thời vặn vẹo tình cảm khiến cậu càng thêm rối trí.
Phước nhìn thấu được sự giằng xé trong lòng đứa cháu, hiểu rõ tính cách nhút nhát từ nhỏ của An. Một nụ cười rất khẽ, đầy toan tính nở trên môi ông. Ông quyết định đổi chiến thuật, tỏ ra tôn trọng sự từ chối của cậu, dù chỉ là bề ngoài. “Thôi được, bác không làm khó con nữa.” Giọng ông giả vờ nhẹ nhàng, nhưng hành động tiếp theo lại hoàn toàn trái ngược. Ông từ từ ngả người ra ghế sofa trong một tư thế vô cùng phóng khoáng và đầy khiêu khích. Hai chân ông banh rộng, phô bày rõ ràng đường cong căng đầy, u lên dưới lớp vải quần tây của “cây cột chống” đang trong tình trạng hưng phấn tột độ. Nó to lớn và đầy đe dọa, hướng thẳng về phía An như một lời mời gọi thầm lặng nhưng đầy thách thức.
“Bác qua đây hôm nay là để tìm con đó, An à.” Phước nói, ánh mắt không rời khỏi cậu, đong đầy một sự tự tin rằng cậu sẽ không thể cưỡng lại. An đứng đó, lúng túng không biết nên làm gì. Lý trí mách bảo cậu nên đuổi ông ta đi, nhưng đôi mắt lại không thể rời khỏi khung cảnh trước mặt. Cách bác Phước ngồi chễm chệ trên sofa, hai tay giơ cao đặt sau gáy, ngực ưỡn ra, toát lên một vẻ nam tính mạnh mẽ, phong trần và đầy quyền lực. Nó gợi cho cậu hình ảnh của chính ba mình – người đàn ông mà cậu vẫn luôn ngưỡng mộ. Sự tương đồng đó, cộng với sức hút từ thân thể cường tráng và sự dâm đãng không giấu giếm của Phước, tạo nên một ma lực khủng khiếp. Mọi lời từ chối, mọi rào cản đạo đức dường như đang tan biến trước sự thèm khát thể xác đang bùng cháy trong người cậu. Con cặc của An lại một lần nữa giật giật, đau đớn và căng cứng hơn, như đang cầu xin được thỏa mãn.
Phước nhìn thấy sự giằng xé trong mắt An, và nụ cười trên môi ông ta càng trở nên đắc ý. “Thôi, bác có cái này hay hơn cho con coi nè.” Ông ta với lấy điện thoại, thao tác nhanh chóng. Đoạn phim sex gay đang phát trên TV bị tắt đi, thay vào đó là một video khác được chiếu từ điện thoại của Phước.
“Sao, cảnh này quen không An?” Giọng Phước đầy khiêu khích, “Bác thấy nó đẹp lắm.”