Con Rể Của Ba - Chương 10.5
Chương 10.5: Dơ, cân nhắc hoặc có thể cho qua.
(Hôm nay mình train con AI viết truyện hơi cao hứng nên nó viết một trường đoạn hơi đi xa chuẩn mực, nhưng mình đọc thấy nứng quá nên cứ share, mọi người không thích chơi dơ có thể cân nhắc cho qua nhé. Không biết mọi người có nhận ra và thích cách AI này đang học và phát triển câu truyện không? Cảm ơn ai đã đang đọc truyện ủng hộ mình, mình sẽ kiếm ý tưởng train AI tốt hơn dần dần ạ)
——
Hai thân hình trần truồng, nhớp nháp mồ hôi và tinh dịch, lê bước ra khỏi chỗ nấp. Nam và Khải đứng lặng người trước vũng chất lỏng hỗn độn giữa nền gạch ướt. Dưới ánh đèn vàng hắt từ trần nhà, bãi thải của Đăng hiện ra như một bức tranh tĩnh vật đầy ám ảnh và kích dục.
Đó là một vũng lớn, loang rộng, màu sắc pha trộn giữa trắng đục, vàng nhạt và vài sợi hồng lợt của máu loãng. Những bong bóng khí nhỏ li ti vẫn còn nổi trên bề mặt, xì hơi nhè nhẹ và phát ra mùi hăng nồng đặc trưng của tinh dịch lẫn mùi cơ thể. Những vệt dài, đặc quánh hơn, cuộn tròn như những con giun trắng, nằm rải rác xung quanh – đó là những cục tinh đã đông đặc một phần bị ép ra ngoài. Ở trung tâm, chất lỏng loãng hơn, lấp lánh dưới ánh đèn, phản chiếu hình ảnh hai người đàn ông đang say mê ngắm nhìn.
Nam hít một hơi thật sâu, cái mùi hăng nồng ấy như một thứ ma túy xộc thẳng vào não. “Nhìn này…” — giọng anh khàn đặc, đầy mê hoặc — “Đó là tinh của thằng Hải… của chú Tiến… và cả của thằng Đăng nữa… tất cả trộn lẫn vào nhau… trong cái lồn hoang dâm của nó… và giờ được nó thải ra đây… như một lễ vật.”
Khải, mắt mở to, cũng không rời khỏi vũng chất lỏng. Ông thấy cây cặc của mình, vừa mới xuất tinh, lại có dấu hiệu cương cứng. Sự dơ bẩn, nhục nhã của cảnh tượng này lại khơi dậy trong ông một sự thèm khát kỳ lạ. “Nó… nó đã rặn hết ra… tất cả những gì nó nhận được…” — Khải thì thầm — “Nhìn thật… thật là dâm đãng.”
Nam cúi xuống, đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào mép vũng chất lỏng. Cảm giác ấm nóng, nhầy nhụa khiến anh rùng mình. Anh quẹt một ít lên tay, đưa lên mũi ngửi, rồi nhìn Khải với ánh mắt đầy thách thức. “Vợ… em có dám không? Dám chạm vào… dám nếm thử… thứ đã đi qua cơ thể của học trò chồng?”
Khải run rẩy, nhưng ông cũng cúi xuống, nhúng cả bàn tay vào giữa vũng hỗn độn. Cảm giác ấm áp, nhớt nháp bao quanh các ngón tay ông. Ông nhấc tay lên, nhìn dòng chất lỏng trắng đục chảy xuống cổ tay, rồi không do dự, đưa lưỡi liếm một cách đầy thèm khát.
“Ư… mặn… và hơi chua…” — Khải rên lên, mắt nhắm nghiền — “Nhưng… thật kích thích…”
Hai người đàn ông quỳ xuống bên cạnh vũng dâm dục đó, như đang thực hiện một nghi lễ tôn thờ sự suy đồi. Họ hôn nhau, trao đổi cho nhau hương vị của vũng chất thải trên lưỡi, tay họ mân mê cơ thể nhau, bôi lên người nhau thứ hỗn hợp nhớp nháp ấy. Sự dơ bẩn tột cùng giờ đây lại trở thành thứ gia vị mạnh nhất, đẩy họ vào một vòng xoáy dâm dục mới, nơi mọi ranh giới của sự sạch sẽ và đạo đức đều bị xóa nhòa.
Hai thân hình đổ sập xuống, không còn quan tâm đến sự lạnh lẽo và ẩm ướt của nền gạch. Mặt họ áp sát vào nhau, nhưng không phải trên một bề mặt sạch sẽ. Mũi họ gần như chạm vào mép vũng chất thải nhớp nháp, cái mùi hăng nồng, ngọt lợ đặc trưng của tinh dịch lẫn mùi cơ thể xộc thẳng lên mặt.
Nam ép môi mình vào Khải, một nụ hôn tham lam, điên cuồng. Lưỡi anh đẩy sâu, mang theo hương vị của mồ hôi, nước bọt, và cả dư vị của thứ hỗn hợp mà Khải vừa nếm thử. Khải đáp lại một cách cuồng nhiệt không kém, tay ôm siết lấy đầu Nam. Ông không né tránh, mà còn háo hức đón nhận, như thể đó là thứ rượu quý nhất.
“Ư… mùi của nó… mùi của chúng nó…” — Khải thở hổn hển vào miệng Nam giữa những nụ hôn — “Trong miệng em… và giờ… trên mặt chúng ta…”
Nam rên lên, một âm thanh trầm đục đầy thỏa mãn. Tay anh luồn xuống dưới, bôi lên lưng, lên mông Khải thứ chất lỏng ấm nóng, dính quánh. “Phải… hãy để chúng ta… cũng thơm mùi này…” — giọng anh đứt quãng — “Mùi của sự dâm đãng… của những bí mật đen tối…”
Họ lăn lộn trên sàn, một cách nhẹ nhàng cố ý, để làn da họ chạm vào, lăn qua vũng chất thải. Những vệt trắng, vàng in hằn trên da thịt họ. Khải ngửa cổ ra, để Nam liếm dọc từ cổ xuống ngực, mang theo trên đầu lưỡi là hương vị của sự suy đồi. Ông cảm thấy một sự kích thích tột độ, còn mãnh liệt hơn cả lúc được Nam đụ. Sự mất vệ sinh, sự hạ thấp nhân phẩm xuống tận cùng này, lại khiến ông cảm thấy một sự giải phóng kỳ lạ.
“Chồng ơi… chúng ta… thật là bệnh hoạn…” — Khải rên rỉ, nhưng không hề có ý muốn dừng lại.
“Ừ… chúng ta là vậy đó…” — Nam thì thầm, miệng vẫn dính đầy những thứ không thể gọi tên — “Hai kẻ bệnh hoạn… tìm thấy nhau… trong cái đống dơ bẩn này…”
Họ tiếp tục hôn, tiếp tục bôi trát lên người nhau, thưởng thức một cách đầy mê đắm cái mùi vị dâm dơ mà chỉ có những kẻ đã đánh mất hoàn toàn lương tri mới có thể thấy… hấp dẫn. Căn phòng tắm im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc, tiếng hôn nhau chụt chụt, và cái bóng của họ in lên tường, vặn vẹo trong ánh đèn vàng vọt, như một bức tranh biếm họa về địa ngục trần gian.
Trong cơn say dục vọng, Nam nằm ngửa dưới sàn, ánh mắt đầy thèm khát hướng lên Khải. “Vợ… anh cũng muốn được uống của em,” — giọng Nam trầm và đầy mệnh lệnh — “Ngồi lên mặt anh. Cho anh nếm thử những gì em đang giữ trong đó.”
Khải, với khuôn mặt đỏ ửng vì hổ thẹn lẫn kích động, run rẩy tuân theo. Ông đặt hai bàn chân lên sàn, hai bên đầu Nam, rồi từ từ hạ thấp người xuống, tư thế ngồi xổm trực tiếp trên mặt người đàn ông trẻ tuổi. Trong lòng ông, một mâu thuẫn dày vò: lỗ nhị của ông lúc này không chỉ chứa tinh của Nam, mà còn là lượng tinh dịch đặc quánh của Phước từ trận ái ân trước đó, một bí mật ông sẽ mang theo xuống mồ. Nhưng cơn phấn khích sau khi lăn lộn trong đống chất thải của Đăng đã đẩy lý trí của ông xuống tận đáy. Ông trở nên điên loạn, sẵn sàng cho màn trình diễn dâm đãng này.
Hai tay Khải ôm lấy đầu Nam, các ngón tay siết chặt vào tóc. Ông gồng người, cảm nhận áp lực dồn nén từ trong bụng dưới. Một tiếng rên gằn, đầy cố gắng, thoát ra từ cổ họng ông.
Rồi âm thanh đầu tiên vang lên. “Phẹt!” — một luồng hơi ấm và ẩm phụt thẳng vào miệng Nam, mang theo một ít chất lỏng loãng.
Nam không hề né tránh. Mắt anh mở to, đầy phấn khích, lưỡi thè ra đón lấy. Anh nuốt ực, như đang thưởng thức một thứ rượu quý.
Khải, được khích lệ, tiếp tục rặn. Lần này mạnh hơn. “Phẹt! Phẹt! Phẹtttt!” — một dòng chất lỏng đặc hơn, màu trắng đục lẫn vàng nhạt, ồ ạt tuôn ra từ lỗ nhị của ông, không còn là những giọt lẻ tẻ nữa mà là một dòng chảy liên tục. Nó trào thẳng vào miệng Nam, tràn ra hai bên mép, chảy xuống cằm, xuống cổ. Mùi hăng nồng, ngọt lợ đặc trưng của tinh dịch cũ lẫn mới, hòa với mùi cơ thể, bốc lên ngột ngạt.
“Ư… nhiều quá… vợ ơi…” — Nam rên trong cổ họng, giọng nghẹn ngào vì miệng đang đầy ắp — “Cho ra hết đi… cho anh tắm trong thứ của em…”
Khải gào lên, toàn thân run rẩy dữ dội. Ông nghiêng người, ép sát lỗ nhị của mình vào mũi, vào miệng Nam, và tiếp tục rặn. “Phẹt! Phẹt! Phẹt!” — những đợt sóng chất thải dâm dục tiếp tục phun ra, không còn kiểm soát. Nó bắn tung tóe lên mắt Nam, lên trán, lên má. Toàn bộ khuôn mặt điển trai của anh giờ bị bao phủ bởi một lớp màng nhầy nhụa, trắng đục, lấp lánh dưới ánh đèn. Những cục tinh đặc hơn, vón cục, cũng lộn ra theo, dính vào lông mày, vào tóc anh.
Cảnh tượng thật nhục nhã và dâm đãng đến nghẹt thở. Một người đàn ông trung niên, ngồi xổm trên mặt một người đàn ông trẻ, đang phóng uế thẳng những thứ cặn bã trong cơ thể mình lên mặt kẻ kia. Và kẻ kia, thay vì ghê tởm, lại đón nhận nó với một sự thèm khát tột cùng.
Khải mệt lả, người oặt đi, nhưng vẫn cố rặn những giọt cuối cùng. Những tiếng “phẹt” cuối cùng yếu ớt hơn, nhưng vẫn đầy tính biểu tượng. Ông ngồi đó, thở hổn hển, nhìn xuống khuôn mặt đã biến dạng của Nam dưới mình.
Nam, với khuôn mặt đầy những thứ không thể gọi tên, mỉm cười. Lưỡi anh liếm quanh môi, nếm nốt những giọt cuối cùng. “Ngon lắm… vợ của anh…” — giọng anh khàn đặc — “Giờ thì… chúng ta đều thơm cùng một mùi rồi… mùi của tình yêu… và sự truỵ lạc.”
Dưới ánh đèn vàng vọt của phòng tắm, khuôn mặt Nam hiện ra như một bức tranh trừu tượng của sự suy đồi. Lớp màng dày đặc, trắng đục, lấp lánh ánh nhờn, phủ kín từ trán xuống cằm. Những dòng chất lỏng đặc quánh hơn, màu trắng sữa lẫn những mảng vàng nhạt, chảy thành dòng từ thái dương xuống mang tai, bám đầy trong các rãnh cơ trên khuôn mặt anh. Đôi lông mày rậm của Nam giờ bị vấy bẩn, những sợi lông dính chặt vào nhau thành từng cụm, keo lại bởi thứ dịch thể khó hiểu.
Mũi anh là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất. Lỗ mũi như bị nhét đầy bởi một thứ hỗn hợp nhầy nhụa, mỗi lần anh thở, một âm thanh khò khè, ẩm ướt phát ra. Hai gò má lấm tấm những hạt li ti, như bị rắc một thứ bột lạ. Còn đôi môi, vốn thường cười một cách quyến rũ, giờ bị che phủ bởi một lớp bựa dày, trắng đục, từ khóe miệng chảy ra một dòng nhỏ xuống cằm, nơi nó tích tụ thành một giọt lớn, lắc lư trước khi rơi xuống cổ.
Mùi hương bao trùm lấy họ là một thứ mùi khó tả, nồng nặc và ám ảnh. Đó là mùi hăng đặc trưng của tinh dịch đã bắt đầu phân hủy, hòa lẫn với mùi ngọt lợ của mồ hôi, mùi tanh nhẹ của cơ thể, và một thứ mùi chua chua, hôi hôi của những thứ đã lên men bên trong ruột Khải. Nó không giống bất kỳ mùi nào họ từng biết, một mùi của sự dâm đãng thuần túy, của những thứ nên được giấu kín nay lại phơi bày.
Khải, từ trên cao nhìn xuống, cảm thấy một cơn choáng váng. Ông nhìn thấy sản phẩm của chính sự buông thả mình, thứ mà ông đã giấu kín trong người, giờ phủ đầy lên khuôn mặt người đàn ông ông hằng khao khát. Sự dơ bẩn này vượt xa mọi giới hạn ông từng tưởng tượng. Nhưng thay vì ghê tởm, một cảm giác kỳ lạ trào dâng: sự tự hào, sự thỏa mãn của một kẻ đã hoàn toàn chiếm hữu và làm biến chất đối tượng của mình.
Còn Nam, qua lớp màng nhầy nhụa đó, đôi mắt anh vẫn mở to, và trong đó không hề có sự hối hận hay sợ hãi. Ngược lại, đó là ánh mắt của sự phê thuốc, của một kẻ đang đắm chìm trong đỉnh cao của sự truỵ lạc. Anh liếm môi, một cách chậm rãi, thưởng thức hương vị kỳ lạ trên môi mình, và nở một nụ cười. Nụ cười đó, bị bóp méo bởi lớp chất lỏng dính xung quanh, trông vừa ma quái vừa gợi cảm một cách kỳ lạ.
Đó là một cảnh tượng mà không ai trong hai người có thể quên được. Khoảnh khắc họ nhìn thấy nhau, một kẻ với khuôn mặt đầy những thứ cặn bã của người kia, và cả hai đều tìm thấy trong đó một vẻ đẹp điên rồ, một sự kết nối tột đỉnh của dục vọng và sự hủy hoại.
Khải, không chần chừ, cúi người xuống. Lưỡi ông thè ra, liếm một vệt dài từ cằm Nam lên trán, thu gom vào miệng thứ hỗn hợp nhầy nhụa, mặn chát và hơi chua. Ông không nhăn mặt, mà ngược lại, ánh mắt ông đầy sự say mê. Rồi ông ép đôi môi dính đầy chất bẩn của mình lên môi Nam, trong một nụ hôn tham lam, điên cuồng. Hai cái lưỡi, cũng dính đầy những thứ không tên, quấn lấy nhau, trao đổi cho nhau hương vị của sự suy đồi. Họ hôn như thể đang cố gắng nuốt chửng lẫn nhau, để hòa làm một trong sự dơ bẩn này.
Tay Khải không ngừng nghỉ. Ông với xuống, nhúng cả bàn tay vào vũng chất thải của Đăng vẫn còn loang rộng trên sàn. Ông bôi nó lên ngực Nam, xoa đều lên những đường cơ cuồn cuộn giờ đã lấm tấm những hạt trắng vàng. Ông bôi lên bụng, xuống bẹn, lên đùi của anh. Rồi ông bôi lên chính mình, lên ngực, lên bụng dưới, lên cây cặc đã mềm nhưng vẫn còn dính đầy tinh dịch của chính ông. Hai cơ thể họ, một trung niên với làn da bắt đầu chùng xuống, một thanh niên với cơ bắp săn chắc, giờ đều bị bao phủ bởi một lớp màng nhớp nháp, lấp lánh dưới ánh đèn, biến họ thành những bức tượng sống động của sự truỵ lạc.
Họ quấn lấy nhau, không phải trong một tư thế làm tình điển hình, mà là một sự đan xen hỗn loạn của tay chân, của những vùng da dính chặt vào nhau bởi thứ keo dính tự nhiên kinh tởm đó. Khải rên rỉ, những tiếng rên không còn là của khoái cảm thuần túy, mà là của sự giải phóng đến tận cùng mọi ức chế. Nam thì thào những lời dâm dục, giọng khàn đặc vì cổ họng cũng đầy chất lỏng.
Rồi Nam, với khuôn mặt vẫn còn nguyên lớp mặt nạ dơ bẩn, ngửa cổ ra, há miệng rộng. Ánh mắt anh đảo lên nhìn Khải, đầy thách thức và thèm khát. “Đi… đái lên mặt anh đi… vợ,” — giọng anh yếu ớt nhưng đầy mệnh lệnh — “Cho anh tắm lần cuối… bằng thứ của em…”
Khải, đứng trên người Nam, run rẩy. Ông cảm thấy một áp lực từ bàng quang, một sự thôi thúc không thể cưỡng lại. Ông điều chỉnh tư thế, đưa cây cặc của mình lên phía trên khuôn mặt đang há hốc của Nam. Một giây im lặng, rồi một dòng nước vàng nhạt, ấm áp, bắt đầu phun ra. Nó không mạnh mẽ như tinh dịch, mà là một dòng chảy đều đặn, rỉ ra.
Dòng nước đó rơi thẳng vào miệng Nam, tràn ra ngoài, hòa lẫn với lớp màng cũ trên mặt anh, làm loãng nó ra, tạo thành những dòng lõm bõm chảy xuống cổ. Nó xối lên mắt Nam, khiến anh nhắm nghiền lại, nhưng miệng vẫn há rộng để đón nhận. Nó rơi lên mũi, lên má, làm sạch một phần nào đó những vết bẩn cũ, nhưng thay vào đó là một lớp ẩm ướt mới, mặn chát và nồng nặc mùi nước tiểu.
Khải đứng đó, toàn thân run lên, cho đến khi dòng chảy cuối cùng tắt hẳn. Ông nhìn xuống Nam, giờ đây đã ướt đẫm hoàn toàn, khuôn mặt lấm tấm những bong bóng nước tiểu nhỏ xíu, thở hổn hển nhưng vẫn nở một nụ cười đầy mãn nguyện. Cả hai, từng tấc da, từng sợi tóc, đều thấm đẫm mùi của sự hủy hoại, của một mối quan hệ đã vượt qua mọi ranh giới của sự sạch sẽ và đạo đức, chìm đắm trong một thế giới chỉ có họ và những dục vọng đen tối nhất.
Khải, với sự vâng lời mù quáng của một kẻ đã hoàn toàn đánh mất nhân phẩm, từ từ ngồi xuống, hướng cây cặc dơ bẩn của Nam vào lỗ nhị vẫn còn mở rộng của mình. Nam hiểu ý, một nụ cười gợi cảm đầy ma mị nở trên khuôn mặt đầy những vết bẩn. Anh gồng bụng, và một dòng nước vàng nhạt, ấm nóng, ào ạt phun ra từ cây cặc của mình, trực tiếp phụt sâu vào bên trong cơ thể Khải.
Khải rên lên một tiếng nghẹn ngào, cảm nhận dòng nước nóng hổi chảy xiết, lấp đầy từng ngóc ngách trong ruột mình, một cảm giác lạ lẫm vừa đau đớn vừa kích thích. Áp lực trong bụng ông tăng lên nhanh chóng. Nam rút cặc ra, và ra lệnh: “Siết chặt lại! Giữ lấy nó trong đó!”
Khải, mặt đỏ bừng, cố gắng co thắt các cơ, nhịn giữ thứ chất lỏng đang cuộn trào bên trong. Rồi, với ánh mắt đầy mê muội, ông lại bò lên, đặt tư thế ngồi xổm trên mặt Nam một lần nữa. Lần này, không cần phải ra lệnh, ông biết mình phải làm gì.
Ông gồng người, một sự cố gắng tột độ. Một âm thanh “phụt” ướt át, trầm đục vang lên, và một dòng chất lỏng đục ngầu, nóng hổi, pha trộn giữa nước tiểu của Nam và những gì còn sót lại từ trước trong ruột ông, ồ ạt phun ra. Nó không còn là một dòng chảy mà là một khối hỗn độn, bắn thẳng vào miệng đang há rộng của Nam.
Nam không hề né tránh. Mắt anh nhắm nghiền, khuôn mặt giật giật, nhưng miệng vẫn há to, đón lấy trọn vẹn thứ dịch thể kinh tởm đó. Nó trào vào cổ họng anh, khiến anh sặc sụa, nhưng đồng thời, một cơn run khoái cảm dữ dội cũng xuyên qua người anh. Tay anh vội vã nắm lấy cây cặc của chính mình, bắt đầu vuốt ve điên cuồng.
Khải, trên cao, tiếp tục rặn. Từng đợt, từng đợt chất lỏng bị ép ra, không còn mạnh mẽ như ban đầu, nhưng vẫn đủ để tiếp tục bôi đầy lên mặt, lên cổ, lên ngực Nam. Mùi hôi nồng nặc, hăng hắc của nước tiểu lẫn với mùi lạ của những thứ đã lên men bên trong Khải, bao trùm lấy họ.
Cảnh tượng thật khó tin. Một người đàn ông trung niên đang ngồi xổm trên mặt một người đàn ông trẻ, phóng uế những thứ cặn bã trong cơ thể mình lên mặt kẻ kia, và kẻ kia, thay vì chống cự, lại đang thủ dâm một cách điên cuồng vì khoái cảm.
Sự nhục nhã, sự dơ bẩn tột cùng này, thay vì dập tắt dục vọng, lại trở thành ngòi nổ cuối cùng. Nam gào lên một tiếng, toàn thân co giật, và một dòng tinh trắng đặc bắn ra từ cây cặc của anh, vọt lên không trung rồi rơi xuống chính ngực và bụng mình.
Đồng thời, Khải, từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng đó, cũng cảm thấy một cơn co thắt dữ dội ở bụng dưới. Không có một bàn tay nào chạm vào, cây cặc của ông cũng giật lên vài cái, và một dòng tinh loãng, ít ỏi phun ra, rơi xuống lưng Nam.
Họ đổ sập xuống, hai cơ thể dính chặt vào nhau bởi vô số thứ dịch thể, thở hổn hển trong im lặng. Sự dâm đãng đã đạt đến một đỉnh điểm mới, nơi mà mọi khái niệm về sạch sẽ, về nhân phẩm, đều đã bị xóa nhòa hoàn toàn, chỉ còn lại sự mệt mỏi kiệt sức và một thứ cảm giác trống rỗng kỳ lạ.
Nam nằm ngửa dưới sàn, thân thể vạm vỡ giờ đây hoàn toàn thả lỏng, chìm trong cảm giác thỏa mãn tột độ. Anh ôm chặt lấy Khải, kéo thân hình trung niên của ông đổ xuống người mình. Họ hôn nhau một cách chậm rãi, say đắm, không còn vội vã hay điên cuồng. Những lời thì thầm dâm dục thoát ra từ đôi môi vẫn còn dính đầy những thứ không thể gọi tên: “Anh yêu em… vì em là con đĩ dâm đảng nhất mà anh từng biết… hơn cả thằng con trai của em…”
Khải, trong vòng tay Nam, cảm thấy một sự an toàn kỳ lạ. Ông đáp lại bằng những nụ hôn, bằng việc liếm láp những vệt còn sót lại trên mặt Nam. Họ nằm đó, giữa đống hỗn độn của chính mình tạo ra, những vũng nước đái vàng nhạt loang rộng, những mảng chất thải nhầy nhụa dính trên sàn. Mùi hôi nồng nặc giờ đã trở nên quen thuộc, như một phần của không khí.
Trong trạng thái lơ mơ, vô thức, cơ thể họ tiếp tục bài tiết. Một dòng nước ấm, trong veo hơn, rỉ ra từ cây cặc của Nam, chảy dọc theo bụng anh, thấm vào da thịt Khải đang nằm đè lên. Khải cũng vậy, một dòng nước nhỏ xè xè chảy ra, hòa vào chung. Họ không buồn để ý, cứ để mặc cho cơ thể tự nhiên.
Rồi, trong lúc vẫn đang say sưa trao nhau những nụ hôn, Nam bỗng cười khẽ. Anh đẩy Khải nằm nghiêng sang bên cạnh, nhưng hai mặt vẫn hướng vào nhau, môi vẫn dính chặt. Cây cặc của Nam, vẫn còn một chút cương cứng, dựng lên. Và rồi, một dòng nước vàng nhạt, mạnh mẽ hơn, bắn ra từ đó. Nó không chảy xuống nữa, mà phun thành một vòng cung, rơi thẳng lên mặt cả hai người đang hôn nhau.
Nước đái ấm áp xối lên mắt, mũi, miệng họ. Khải không né tránh. Ngược lại, ông há miệng ra hơn, đón lấy dòng chảy, nuốt ực từng ngụm nước mặn chát đó trong khi lưỡi vẫn quấn lấy lưỡi Nam. Hành động này như một sự trung thành tuyệt đối, một sự phục tùng hoàn toàn, khiến Nam càng thêm phấn khích. Anh gồng mình, đái mạnh hơn, dòng nước càng lúc càng hăng, tưới ướt đẫm cả hai khuôn mặt, làm trôi đi một phần lớp màng cũ và thay vào đó một lớp ẩm ướt mới.
Họ cứ thế ôm nhau, hôn nhau, tắm trong chính thứ dịch thể của mình, cho đến khi cơ thể đã kiệt sức và dòng chảy cũng ngừng hẳn. Bóng tối bắt đầu bao phủ khi hệ thống đèn tự động của trường tắt. Trong bóng đêm, họ vẫn không rời nhau. Những nụ hôn trở nên dịu dàng hơn, chậm rãi hơn.
Cuối cùng, họ đứng dậy, lảo đảo trong bóng tối. Họ mở vòi sen, dòng nước lạnh giá xối xuống, rửa trôi đi lớp màng dơ bẩn, nhưng có lẽ không bao giờ rửa sạch được ký ức về đêm nay. Họ mặc lại quần áo, lặng lẽ rời khỏi phòng tắm, để lại đằng sau một hiện trường của sự hủy hoại, và một mối quan hệ đã được hàn gắn bằng thứ xi măng đen tối nhất: sự dâm đãng thuần khiết.