Coffee & Milk - Chương 22
Chapter 22
Ngồi bên chiếc bàn gỗ tròn màu nâu đỏ, tôi lặng im ngắm nhìn những bông hoa tím nhỏ trên giàn. Mới tháng trước những nhánh lá còn rũ rượi, úa tàn thì nay đã xanh mướt một màu,quấn chằn chịt trên giàn leo bằng kim lọai, phô bày những đốm hoa tím nhàn nhạt . Những làn nắng tươi tắn, vàng rực nhảy múa trên tán lá,trên mặt chiếc hồ cá nhỏ ở góc sân như báo hiệu về sự ra đi của những cơn giông mùa mưa gió, để bắt đầu những ngày nắng rực sáng cả bầu trời xanh.
Hương cafe ngào ngạt.
Những giọt cafe sữa ánh lên màu nâu sẫm rất trầm và ấm áp. Tôi khẽ nhấp một ngụm.
Vị cafe không đắng cũng chẳng ngọt.
Hài hòa và dễ chịu.
Tôi từng không thích cafe sữa. Có lẽ một phần vì cái tôi khô cứng của ngày xưa. Hoặc cũng vì sự bướng bỉnh và ngang tàng của tuổi trẻ. Tôi thích vị đắng, và càng đắng càng ngon, càng đắng càng thích. Nên tôi thích uống cafe đen, không đường. Sắc đen lóng lánh một vẻ đẹp huyền ảo cùng vị đắng đến say người. Tôi trải qua nhiều năm đắm mình trong sắc đen và vị đắng đó….
Vì lúc ấy tôi vẫn chưa thật sự biết được vị đắng của cuộc đời…
…
…
4 năm nay tôi cũng vẫn uống cafe, vẫn thích hương thơm nồng ấm đặc trưng. Nhưng nay vị đắng đã tan đi đôi chút.
Tôi cho ít sữa vào cafe.
Ánh đen chuyển sang nâu.
Vị đắng dịu đi trên đầu lưỡi.
-“Cafe- đen và đắng còn sữa thì trắng và ngọt. Và khi chúng hòa vào nhau thì tạo nên một thức uống tuyệt vời, hài hòa cả về màu sắc và mùi vị.”
Tôi khẽ mỉm cười khi nhớ đến lời nói ấy. Cũng đã lâu rồi nhỉ?
Li cafe đã cạn. Tôi khẽ rót thêm một tách cafe. Tôi lại cho thêm một ít sữa vào tách. Hòa tan.
Cho thêm một ít sữa để tan đi vị đắng.
Để lòng dịu ngọt. Để nỗi cô đơn được xoa dịu đôi chút.
Cho thêm một chút sữa để vơi đi nỗi nhớ.
Nỗi nhớ âm ỉ suốt một thời gian dài. Một niềm đau lặng lẽ.
Nhấp một ngụm cafe. Hương cafe nồng, vị cafe ấm.
“Như vậy có lẽ là đủ.”
Vì anh vẫn luôn nhớ đến em.
Dù đau đớn, nhớ nhung, mòn mỏi…
Thì ở đâu đó vẫn còn có em.
Vì dù xa cách và ngày tháng đã trôi qua,
Đôi lần trong những khỏanh khắc đơn độc, anh vẫn thầm thì những lời nói cũ.
“Như vậy có lẽ đã đủ.”
Vì anh chỉ cần có thể yêu em…
…
…
…
Bây giờ tôi chỉ uống cafe sữa. Uống chỉ để nhớ đến một người….
…
…
..Tôi uống cafe lặng lẽ trong ngôi nhà trống trải.Chỉ một mình tôi.Ôm ấp một ước vọng xa xôi…Phải như có thể trở lại như ngày xưa…
…
…
—
Tôi lặng lẽ đi vào sau cánh cổng sắt. Tiếng chốt cửa khô khốc vang lên.
Những vốc nước tạt thẳng vào mặt. Ướt đẫm.
Tôi mệt mỏi ngước lên, nhìn đăm đăm vào hình ảnh phản chiếu trong gương của chính mình.
Một vẻ mặt tàn tạ và ảm đạm. Những vệch tóc ướt sũng, rũ xuống trán, dính chặt vào da mặt trắng bệch.
Tôi khẽ nhếch mép, tự cười cợt chính mình. Gã đàn ông lạnh lùng ban sáng dường như đã biến mất, chỉ còn lại một kẻ tôi hèn nhát đến đốn mạt.
Ánh mắt bàng hòang.
Đôi môi mím lại.
Nét mặt đau đớn.
…
Và tuyệt vọng.
Như một nỗi ám ảnh.
-“Dyan. Anh xin lỗi.”
Gã đàn ông trong gương rũ rượi. Tôi đưa tay bám lấy cái giá khăn, khẽ gập người. Một cơn đau chạy dọc cơ thể.
-“Dyan.. ….”
Hôm nay tôi gặp lại em….
—
Tôi không biết những ngày tiếp theo tôi đã sống như thế nào, như một kẽ trốn chạy hay như 1 kẻ phạm tội … Tôi tìm mọi cách để giảm thiểu mọi khả năng chạm mặt hay tiếp xúc với em. Tôi ra công trường thường xuyên hơn, đem công việc về nhà làm nhiều hơn, ít đến công ty và không bao giờ đặt chân lên phòng làm việc của em. Tôi tránh mặt ở những nơi em đến, rẽ hướng khác khi thóang nhìn thấy em….
Rồi cuối cùng ngày đó cũng đến khi em đột ngột đến tìm tôi. Những câu hỏi dồn nén bao lâu bật ra.
Và…
-“Nếu em đã biết thì, phải, anh yêu cậu ấy.”
Tôi không biết mình đang nói gì. Thật ngu ngốc. Chính tôi cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng tôi không thể nghĩ ra cách nào khác hơn.Tôi cần phải xua em đi, cố đẩy tôi ra khỏi cuộc đời em.
Đau…
Tiếng chân em rời khỏi trong thinh lặng. Cái bóng gầy xiêu vẹo đến đau lòng. Cánh cổng sắt khép lại.
…nhói
Dựa vào tường, người khẽ gập lại.
Tôi khẽ nhếch mép cười.Lại một lần nói dối.
Dần dần tôi đã trở thành một kẻ nói dối siêu hạng. Những lời dối trá thóat qua kẽ môi ngày càng tự nhiên hơn, trôi chảy hơn.
Nói dối … thật dễ dàng…
Nói dối đến bao giờ? Và làm sao, nếu…
Nếu đôi mắt xanh lại đau đớn nhìn tôi.
Nếu đôi môi đó lại một lần mím lại.
Tôi không biết liệu mình còn có thể thốt ra những lời nói dối, có thể không nắm chặt bàn tay, cắn chặt răng, có thể lạnh lùng bước đi…
Vì trái tim không biết nói dối…
Tôi bước đến, ngồi xuống bàn làm việc. Những ngón tay khẽ lướt nhẹ trên chiếc nhẫn mảnh. Chiếc nhẫn kia cũng đã không còn.
“Phải mau kết thúc thôi.”
Bàn tay chạm khẽ vào con chuột máy tính, màn hình vụt sáng.
Nhấp đôi vào icon trên màn hình.
Tôi thóang ngây người. Rồi thật chậm rãi, lướt tay trên bàn phím.
“Đơn xin nghỉ việc”
Có lẽ như vậy là tốt nhất.
—
2 tuần đã trôi qua, tôi đã nhân cơ hội em đi công tác để gửi đơn thôi việc. Lén lút trốn chạy như xưa…Tôi cũng nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, từ nhà cửa, công viêc, đến gia đình. “Cháu phải đi công tác 2 năm.” – Đó là những gì tôi nói với dì tôi và thật may, dì ấy cũng không thắc mắc gì nhiều.Dì cũng đã quá quen với những chuyến đi như vậy của tôi…
Ngồi một mình trong phòng đợi ở sân bay,cầm chặt hộ chiếu trên tay, tôi khẽ lướt sơ qua tấm vé. Còn 30ph nữa là máy bay cất cánh.
“Rồi mọi việc sẽ ổn. “– Tôi thầm nghĩ.
-“Hành khách đi chuyến bay số xxxx …”
Tiếng loa thông báo vang lên. Tôi chậm rãi đứng dậy, vắt chiếc áo khóac lên tay, tay còn lại nắm chặt túi hành lý. Tôi bước đi theo dòng người đông đúc, hối hả có, thong dong có. Hình như tiếng loa thông báo lại một lần vang lên.
Hành lang phía trước sao mờ nhạt. Mọi hình ảnh trở nên méo mó. Và cả âm thanh như lõang đi trong không gian.
…
Sàn nhà lạnh và cứng.
Có tiếng người kêu thất thanh.
Mọi thứ trở nên nhạt nhòa rồi biến mất.