Có Phải Tôi Chiều Quá Nên Em Hư - Chương 7
Thời gian thấm thoát trôi qua, Tử Hoàng từ một thằng nhóc chỉ mới bốn tuổi, miệng còn hôi sữa thì bây giờ đã trở thành nam sinh tròn mười bốn tuổi. Khuôn mặt cậu nhỏ nhắn, trắng nõn cùng với đôi mắt to tròn, đôi môi màu đỏ mọng, đều khiến mọi người nhìn vào với ánh mắt ganh tị cùng ngưỡng mộ vì vẻ đẹp thanh tú này. Tử Hoàng giờ đây cũng đã biết nhận thức, và năng động hơn trước rất nhiều. Chỉ có một điều cậu không thể bỏ, đó chính là thích bu bám Phác Dương Thanh.
Dương Thanh năm nay vừa bước sang tuổi hai mươi chín. Anh hiện tại là một bác sĩ ngoại khoa có tiếng ở bệnh viện lớn. Số tiền tự kiếm được cũng lên đến vài con số không, đặc biệt Dương Thanh càng lớn càng mang dáng vẻ nam tính, cùng khí suất đẹp trai tỏa ra làm cho nhiều bác sĩ, y tá lẫn người đi ngoài đường đều không khỏi nhìn anh mà say đắm… Nhưng cũng chỉ có một điều Dương Thanh không thể thay đổi, đó chính là cho dù tỏ ra lạnh lùng với ai nhưng đối với Tử Hoàng, anh đều dành cho cậu một sự cưng chiều, sủng nịch cùng bá đạo đến vô cùng.
Mà điều thú vị là Dương Thanh sau khi đi ra ngoài làm việc, liền biết được bản thân mình có chút khác biệt với những người bạn đồng giới khác…. Đó chính là anh phát hiện ra bản thân mình là gay… Không những thế, người anh thích chính là nhóc con hàng xóm Tử Hoàng~~ kể cũng lạ, khi xưa ghi thù hận với thằng bé bao nhiêu, cũng không hiểu vì lí do gì mà bây giờ lại thích thằng bé đến bấy nhiêu… Nhưng mà Dương Thanh không dám nói ra nỗi lòng của mình vì tuổi tác của cả hai chênh lệch nhau quá nhiều. Cho nên anh đành chọn cách im lặng, đứng sao âm thầm lưng bao bọc bảo vệ cho Tử Hoàng.
Hôm nay vẫn là một ngày bình thường như mọi ngày, Tử Hoàng sau khi đi học về liền đóng đô ở nhà của Dương Thanh, Phác phu nhân hiện tại đã đi công tác ở Trùng Khánh. Cho nên cậu thỏa sức nằm vùng vẫy ở ngay tại chiếc giường của anh
– Em làm cái gì vậy? Tại sao không về nhà thay đồ mà cứ nằm tại phòng tôi vậy? Hay lại muốn xin thứ gì ?
Dương Thanh mới từ phòng tắm bước ra, mái tóc vẫn còn đọng nước. Phía dưới chỉ mặc đúng một chiếc quần thể thao, còn lại phần trên cơ thể đều lộ ra thân hình rắn chắc quyến rũ… Tử Hoàng nhìn đến những cuộn cơ bắp đó của anh mà nuốt nước bọt, qua một lúc lâu mới trấn an được nội tâm mà nói
– Chú ơi ~~ cha mẹ tôi lại đi công tác rồi.. Hôm nay tôi có một buổi tiệc với đám bạn, chú chở tôi đi nhé ?
– Tài xế nhà em đâu? Tại sao phải là tôi chở em đi mới được ?
Tử Hoàng bĩu môi, nằm dài trên giường của Dương Thanh mà đáp lời
– Tài xế có ở nhà, nhưng tôi không muốn nha~~ tôi quen được chú chở đi rồi~~
Đối với Phác Dương Thanh, Tử Hoàng luôn dành một sự ỷ lại với anh. Cậu muốn khi cả hai người đi chung, những ánh mắt ham muốn của mọi người đặt ở trên người anh đều phải dập tắt. Để cho mọi người biết được rằng,chỉ có mỗi mình cậu là xứng với Dương Thanh mà thôi. Tuy rằng nhìn ngoài mặt Tử Hoàng rất vô tư vô lo, luôn cố tỏ ra vẻ không quan tâm đến người kia. Nhưng trong trái tim cậu, anh lại là người chiếm một chỗ quan trọng nhất. Mà Phác thiếu gia của chúng ta lại không hề biết chuyện này nha ⊙▽⊙.
Dương Thanh không bao giờ từ chối được yêu cầu của cậu. Từ trong tủ lấy ra một chiếc áo thun đơn giản mặc vào. Sau đó xoay người đi về phía cậu, nhàn nhạt đáp.
– Em lại giở trò muốn khoe tôi với bạn có phải không ? Thiệt tình, hai chúng ta chỉ là hàng xóm, mà em càng ngày càng muốn trèo lên đầu tôi ngồi ?
– Không… Không có, chỉ… Chỉ là tôi không thích tài xế nhà mình chở thôi. Dương Thanh à ~~~ chú chiều tôi một lần này nữa thôi mà ~~~ nha nha nha nha ….
Dương Thanh nhìn đôi mắt to tròn tỏ vẻ đáng thương kia liền không còn sức kháng cự nữa, anh bỏ hai tay vào túi quần. Từ trên cao nhìn xuống, tỏ vẻ không quan tâm nói =))))
– Lần này là lần cuối cùng tôi đưa em đi, sau này còn dám làm loạn. Tôi sẽ đánh đòn đá em về nhà…. Có hiểu chưa ?
Tử Hoàng không quan tâm đến câu lần cuối cùng của anh, vì đối với câu đó. Dương Thanh đã nói hơn một năm nay rồi mà có thực hiện được đâu, hiện tại chỉ cần câu đồng ý. Cậu lập tức vui vẻ ngồi dậy, ôm cổ anh theo thói quen từ nhỏ mà hôn lên má Dương Thanh một cái, sau đó phóng người chạy thẳng xuống lầu. Miệng nói to
– Chú mau thay đồ đi, tôi về sửa soạn rồi chúng ta cùng đi ● 3●
Dương Thanh đặt tay lên má, nơi cậu vừa hôn mình còn dính chút nước mà bất giác mỉm cười lắc đầu…. Trong lòng suy nghĩ
– Cái con người này, biết khi nào mới có thể thuộc về mình đây?
Nhưng Phác thiếu gia không hề hay biết rằng. Ước muốn của mình ngay trong tối hôm đó liền ứng nghiệm. Tử Hoàng không chỉ bị anh ăn sạch sẽ, mà chưa đến một ngày sau hai bên cũng biết tin. Anh và Tử Hoàng cũng từ đó chính thức ở chung với nhau mãi đến sau này ~~
——**——
Bộ này cũng giống như là tiểu phiên ngoại của bộ Những Tháng Năm Bình Yên, cho nên bộ này cũng chỉ tầm 15 chương là hoàn rồi nhé