Có Phải Tôi Chiều Quá Nên Em Hư - Chương 6
Tử Hoàng bây giờ không chỉ trở thành một hàng xóm thân thuộc, mà Phác phu nhân cũng ngầm thừa nhận nhóc con này chính là ” con nuôi” của mình, Dương Thanh cũng đã quá quen thuộc với những chiêu trò của nhóc, cho nên thường xuyên có những biện pháp đối phó với cậu.
Tử Hoàng giờ đây có thể làm trời làm đất, tự nhiên qua nhà Dương Thanh mỗi khi cha mẹ đi vắng, nhóc cũng luôn có quyền được tham dự những buổi tiệc lớn nhỏ tại nhà họ Phác một cách quan minh chính đại, không khác gì người thân của Phác phu nhân… Cho nên phải nói là, tình ” hàng xóm” của hai bên gia đình ngày càng thân thiết.
Nhưng… Có một điều thú vị mà khiến Dương Thanh vô cùng thích thú, đó chính là thằng nhóc Tử Hoàng này sợ cháu trai của mình đó nha ~~~.
Cháu trai của Dương Thanh tên là Khang Mạnh Nghiêm, là cháu trai độc tôn của Khang gia, và là bảo bối bé nhỏ của nhà Phác gia này, năm nay vừa tròn bốn tuổi, tức là bằng tuổi với Tử Hoàng. Nhưng tích cách hai đứa nhỏ thì lại đối lập hoàn toàn
Lần đầu Tử Hoàng gặp mặt Mạnh Nghiêm đó chính là vào hôm chủ nhật cách đây hai tuần trước, lúc đó chị gái của Dương Thanh mang Mạnh Nghiêm sang đây chơi, mẫu thân đại nhân thì đã đi đến trường. Người làm hôm nay cho nghỉ hết rồi, cho nên Dương Thanh đành trông cháu trai của mình vậy.
Nhưng mà Mạnh Nghiêm rất dễ nuôi, ngoại trừ cái bản mặt bánh bao chiều cùng với tính khí ít nói, khó ở vô cùng. Chỉ thích ngồi một chỗ đọc truyện thôi, còn lại mọi thứ đều ổn. Dương Thanh lúc trông cháu trai mình cũng thấy thỏa mái hơn nhiều khi chăm thằng nhóc nhà hàng xóm đó.
– Chú đẹp trai ơi~~ Hoàng ngủ dậy rồi đây
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện. Anh đang ngồi trên vừa sofa đọc sách vừa trông chừng cháu trai thì Tử Hoàng đã mang cặp đi qua đây. Khuôn mặt non mềm cười vui vẻ chạy đến ôm chân anh, miệng nói
– Chú ơi ~~ hôm nay cha mẹ Hoàng lại đi có việc rồi. Cho nên cháu qua chơi với chú cho đỡ buồn nè ~~
– Có ngày nào mi không xuất hiện ở đây đâu
Đối với thằng nhóc con này, Dương Thanh bây giờ cũng không cảm thấy chán ghét nữa, nhìn vậy thôi chứ ngày nào Tử Hoàng không qua, anh liền nói bóng nói gió hỏi thăm mẹ mình về thằng bé, cho nên mặc dù miệng thì nói câu phũ phàng. Nhưng tay lại xoa cái đầu nhỏ nhỏ đó một cách nhẹ nhàng đến cưng chiều vô cùng.
Mà Tử Hoàng đưa mắt nhìn sang góc sofa bên phải. Thấy một cậu bé bằng tuổi mình đang không quan tâm đến sự đời mà ngồi đọc sách, cậu liền giương mắt lên hỏi anh.
– Chú đẹp trai, cậu ấy là ai vậy?
Dương Thanh nhìn thằng cháu khó ở của mình, liền mỉm cười nói với cậu
– Là cháu của ta, tên là Khang Mạnh Nghiêm, năm nay vừa bằng tuổi nhóc đó. Có điều thằng bé rất ít nói, lại có chút khó tính… Cho nên hôm nay nhóc đừng quậy phá nhé. Có nhìn thấy bản mặt bánh bao chiều của A Nghiêm không ? Thằng bé mà khó chịu lên thì đến ta cũng phải dè chừng đó.
Tử Hoàng nghe mà hai mắt mở to ngạc nhiên, thật sự cậu bạn múp múp tròn tròn này làm sao có thể khiến chú đẹp trai dè chừng đến thế? Cậu càng nhìn càng cảm thấy thú vị, cho nên liền rời khỏi người của anh. Đôi chân ngắn ngắn chạy đến chỗ của Mạnh Nghiêm đang đọc sách, nở nụ cười thật thân thiện nói
– Bạn gì đó có muốn chơi siêu nhân với mình không ?
Tử Hoàng nhiệt tình muốn bắt chuyện với Mạnh Nghiêm, nhưng mà hình như nhóc con ấy không thèm quan tâm gì đến cậu. Ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm đụng tới luôn… Mà cậu cũng không hề nản lòng. Tiếp tục muốn làm quen với bản mặt bánh bao chiều ấy
– Nè tớ có mang socola qua đó, ăn chung nha… Socola mẹ tớ mua từ Mỹ về đó
Mạnh Nghiêm : “….. ˋ︿ˊ ”
– Tớ còn mang thêm kẹo mềm mềm nữa ~~~
Mạnh Nghiêm : “….. ˋ︿ˊ ”
– Tớ có thể đóng giả siêu nhân đo chúng ta chơi trò đánh quái thú đi.
Mạnh Nghiêm : “….. ˋ︿ˊ ”
– Cậu có muốn chơi cùng tớ không ? Chơi với ta rất vui đó.
Mạnh Nghiêm : “….. ˋ︿ˊ ”
Tử Hoàng cho dù có hỏi gì thì Mạnh Nghiêm cũng hoàn toàn không thèm trả lời, cho nên cậu rất khó chịu, dậm chân xuống sàn nhà, nói
– Nè… Cái cậu kia, mau nhìn tớ này… Mau nhìn tớ nay, sao không thèm nghe tớ nói hả ? Cậu dám bơ tớ hả ?
Mà hình như nhóc con Mạnh Nghiêm cũng bị Tử Hoàng làm phiền đến khó chịu. Liền ngước khuôn mặt khó ở lên, đôi mắt trợn to nhìn cậu mà phun ra vài chữ
– Ồn ào… Cút!!!
Tử Hoàng sau khi cảm nhận được bản mặt bánh bao chiều đáng sợ của nhóc Mạnh Nghiêm, liền bắt đầu hít hít cái mũi, sau đó oa oa khóc to chạy đến ôm chân Phác Dương Thanh mà gào khóc
– Ô… Ô… Ô chú đẹp trai, bạn ấy mắng cháu… Bạn ấy thật đáng sợ… Ô.. Ô
Phác Dương Thanh cũng không biết phải làm sao cho phải, cháu mình từ nhỏ đã thông minh, ít khi chơi với ai… Mạnh Nghiêm không thích ồn ào, mà Tử Hoàng lại cứ quậy phá như vậy…. Bảo sao cháu mình nó không mắng cho được…. Dương Thanh cảm thấy bất lực, chỉ có thể ẵm Tử Hoàng trên tay dỗ dành, mà nhóc Mạnh Nghiêm sau khi dọa người ta xong. Lập tức mặc kệ Tử Hoàng, vẫn bộ dạng nghiêm túc đọc sách không quan tâm đến sự đời kia
Kể từ đó, mỗi lần Mạnh Nghiêm đến nhà ngoại chơi, Tử Hoàng mà nhìn thấy mặt của nhóc con ấy. Liền hoảng sợ ôm chân Dương Thanh khóc quên trời đất. Sau này khi cả hai người bọn họ trở thành bạn thân, Tử Hoàng vẫn luôn sợ Mạnh Nghiêm nhất… Vì tên Khang thiếu gia này trả thù rất thâm độc…
——–***——
Mạnh Nghiêm chảnh cún vc =))) :v
Đà Nẵng lụt rồi, chị em có muốn ra đây đi bơi, đi bắt cá không… Cỏ cảm thấy bị lụt thú vị vler :v